Chương 60: Tôi thích thành phố này
Triệu Nhạc Thành nhìn qua từng người, có đạo sĩ toàn thân chính, có người thuộc tà phái toàn thân nhiễm mùi máu tanh.
"Trát Chỉ Khách?"
Đôi mắt hẹp dài của Dạ Nha nheo lại, đoản đao màu đen vung thẳng về phía trước, một đạo thất luyện đen xông thẳng tới một ông cụ lưng gù gầy đét.
Tay ông cụ kia cầm một cây gậy tang, quay đầu nhìn thoáng qua đao khí nồng đậm sát khí kia, nhếch môi cười khà khà quái dị.
Lão giả đã rụng sạch răng, vừa nhếch miệng tựa như hố sâu không đáy, làm người tê cả da đầu.
Ông ta đón đao khí kia, không buồn tránh né, nhẹ nhàng phất gậy tang trong tay lên không trung.
Không khí trước người ông ta lập tức vặn vẹo, một con người giấy nữ xuất hiện trước người ông ta.
Người giấy xanh đỏ sặc sỡ to bằng người trưởng thành, cắt xén thoạt nhìn vô cùng thô ráp, ngũ quan vặn vẹo, vẻ mặt quái dị.
Gương mặt nhợt nhạt của người giấy bị thoa thuốc màu thật dày, đỏ tươi như máu, chói mắt cực kỳ.
Người giấy thoạt nhìn cực kỳ sần sùi này tựa như do một bức vẽ xấu của trẻ con tiện tay mà ra. Nhưng đôi mắt trắng đen rõ ràng của nó cực kỳ có thần, tựa như vẽ rồng điểm mắt, làm cả người giấy sống lên.
Một loại cảm giác âm tà cùng cực từ cặp mắt kia truyền ra, khiến người ta không rét mà run.
"Khặc khặc khặc."
Tiếng cười khàn khàn vang lên từ miệng gò má xiêu vẹo của người giấy, tiếng cười nháy mắt đâm rách thân thể đám người, ai nấy đều cảm thấy như có một bàn tay đâm xuyên trái tim, không ngừng moi đào.
Từng luồng cảm xúc trái chiều hiện ra trên người đám người ở đây, sợ hãi, tuyệt vọng, giết chóc.
Lạc Tư Nhu nghe được tiếng cười này thì rơi vào trạng thái vô cùng quái dị, hai mắt đờ đẫn, khóe miệng lộ ra nụ cười, rất giống kẻ ngu si không có đầu óc.
Tiếu đại sư khá hơn Lạc Tư Nhu một chút, ngồi xếp bằng xuống đất, sắc mặt tái xanh.
Ngoài ý liệu là Tiếu Tiểu Tuyết ý chí kém cỏi nhất lại không hề gặp chuyện gì. Cô ta không phát hiện xương cẳng chân bị mình giấu ra sau lưng đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt bao lấy bản thân.
Tiếu Tiểu Tuyết đưa tay kéo Lạc Tư Nhu: "Chị Tư Nhu. Chị sao thế? Chị đừng dọa em."
Tiếu Tiểu Tuyết nức nở kêu kêu, mà tay cô ta vừa chạm vào Lạc Tư Nhu, ánh sáng bao phủ trên người nháy mắt lan tới bao cả Lạc Tư Nhu vào bên trong.
Lạc Tư Nhu hơi mờ mịt nhìn Tiếu Tiểu Tuyết khóc như hoa lê trong mưa, không hiểu ra sao: "Tiểu Tuyết, sao em lại khóc?"
Thấy Lạc Tư Nhu khôi phục bình thường, Tiếu Tiểu Tuyết lau nước mắt, kể lại những gì mình vừa chứng kiến.
Lạc Tư Nhu nhìn thoáng qua khúc xương bị Tiếu Tiểu Tuyết giấu sau lưng, vô cùng thông minh liên tưởng ra vì sao Tiếu Tiểu Tuyết không bị tiếng cười kia ảnh hưởng.
Theo tiếng cười của người giấy ngày càng dồn dập, đao khí màu đen cũng càng ngày càng gần.
Đao khí và người giấy rốt cuộc va phải nhau, không có sấm chớp rền vang, không có thiên lôi câu địa hỏa, thậm chí không phát ra một chút xíu thanh âm.
Trước ngực người giấy xuất hiện một vòng xoáy màu đen, mang theo đao khí đen thui không ngừng xoay tròn, không khí xung quanh lại bắt đầu vặn vẹo.
Tốc độ vòng xoáy xoay tròn càng lúc càng nhanh, đao khí đen cũng bị vòng xoáy của người giấy hấp thu trọn vẹn.
Không khí khôi phục bình tĩnh, đao khí và người giấy đều biến mất vô tung vô ảnh, tựa như trước nay chưa từng xuất hiện.
Ông lão kia oán độc nhìn Dạ Nha, ngón tay nắm gậy tang xoa xoa không ngừng, không biết đang suy nghĩ gì.
Thấy một kích không có hiệu quả, đoản đao màu đen của Dạ Nha tản ra từng trận ánh sáng tối tăm, khí tức rét lạnh từ thân đao lan tràn toàn sân thượng, cả sân thượng nháy mắt bị khí lạnh này bao phủ.
"Đủ rồi." Triệu Nhạc Thành đứng giữa lốc xoáy nhìn Dạ Nha, lên tiếng ngăn cản động tác tiếp theo của đối phương.
Dạ Nha nhìn thoáng qua Triệu Nhạc Thành, yên lặng một chút, cuối cùng vẫn thu lại đoản đao.
Triệu Nhạc Thành nhìn sân thượng, tính cả ba người Lạc Tư Nhu, lúc này trên sân thượng có tới mười bốn người.
"Ngọc Hư đạo trưởng, Xích Thạch đều là người cùng bối với tôi, lòng mang chúng sinh, có thể chạy tới đây tôi cũng lý giải được. Nhưng mấy người cũng chạy tới đây làm gì thì tôi thật sự không nghĩ ra. Tự chui đầu vào lưới hay muốn thừa dịp cháy nhà hôi của đây?" Triệu Nhạc Thành nhìn chằm chằm Trát Chỉ Khách hỏi, giọng nói bất thiện.
Trát Chỉ Khách thấy Dạ Nha không định ra tay lần nữa, đáy lòng cũng bình thản hơn nhiều.
Trát Chỉ Khách nhìn Triệu Nhạc Thành: "Tôi sống ở Thành phố Minh Hải hai mươi năm, tôi thích chỗ này."
Triệu Nhạc Thành có hơi bất ngờ, Trát Chỉ Khách này chính là tội phạm truy nã hàng đầu của Thiên Tổ bọn họ, giết người như ngóe, hai tay tanh mùi máu.
Hai mươi năm trước, Trát Chỉ Khách bất chợt bặt vô âm tín, không ngờ lại định cư tại Thành phố Minh Hải này.
Chẳng qua ai có thể ngờ được nhân vật như thế lại sinh ra cảm tình với một thành phố đâu.