Chương 61: Tôi thích thành phố này (2)
Trát Chỉ Khách có vẻ nhìn ra ý tưởng của Triệu Nhạc Thành, nhếch môi cười một tiếng, lần này nụ cười không hề quỷ dị chút nào, ngược lại rất chân thành.
"Tôi ở nơi này tản bộ, uống trà, buôn chuyện suốt hai mươi năm, tôi còn muốn tiếp tục."
"Vậy chờ ông còn mạng lại tiếp tục." Dạ Nha bên kia lạnh lùng nói.
Trát Chỉ Khách hờ hững phất tay với Dạ Nha: "Nhóc con ngu ngốc."
Những lời này của Trát Chỉ Khách tựa hồ có ám chỉ gì khác.
Triệu Nhạc Thành gật đầu: "Người đã già, luôn không muốn dịch ổ."
"Ông thì sao, Thực Thi Nhân?" Triệu Nhạc Thành lại quay đầu về phía một người đàn ông trung niên dáng dấp thật thà.
Thực Thi Nhân cười thành thật, sờ gáy chỉ ra một chỗ xa.
"Em gái tôi đi học ở đó. Nhóc kia rất bướng, nói thế nào cũng không đi, luôn nói ba mẹ nhất định sẽ trở về. Nếu như rời đi mà chẳng may ba mẹ về không tìm được mình thì làm sao. Nhưng tôi không dám nói với cô nhóc là ba mẹ đã ch.ết từ lâu rồi, năm con bé mười tuổi bọn họ đã ch.ết."
Lúc Thực Thi Nhân nhắc tới em gái của mình thì cười rất vui vẻ, tựa như một cậu nhóc to xác.
"Còn ông? Đồ Tể?" Triệu Nhạc Thành nhìn về phía một người mập mạp.
Mập mạp rất mập, mập đến mức không thấy mắt đâu. Mập mạp mặc một cái quần đùi lớn, chân đi dép xỏ ngón, nửa người trên đeo tạp dề bếp dính đầy dầu mỡ, thịt mỡ béo ngấy tràn cả ra ngoài.
Gã béo nheo mắt chỉ cách đó không xa: "Tiệm bánh bao của tôi ở bên kia, kinh doanh gần mười năm, làm ăn không tệ."
Triệu Nhạc Thành gật đầu một cái, tay phải thành kiếm chỉ hư không: "Khởi."
Từng luồng gió xoáy loại nhỏ hình thành dưới chân đám người, chậm rãi nâng bọn họ tới giữa không trung.
"Chúng ta không phải đi chịu ch.ết, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là tạm thời ngăn trở thứ trên trời rơi xuống mặt đất. Còn chuyện chặn đánh, tôi đã thông báo Nhân Tổ rồi, tin rằng Thanh Y Hậu không lâu nữa sẽ đuổi tới."
Nghe Triệu Nhạc Thành nhắc tới Thanh Y Hậu, mọi người đều lộ ra vẻ mặt tôn kính.
"Vị kia thật sẽ đến kia sao?" Huyết Nương Tử đứng chung lốc xoáy với Triệu Nhạc Thành hỏi.
Lúc này, vẻ mặt cô ta rất ao ước, tựa như một cô thiếu nữ tư xuân vậy.
"Người khác tôi không rõ, nhưng Thanh Y Hậu đại nhân nhất định sẽ tới." Triệu Nhạc Thành kiên định nói, tựa như đây là chuyện đương nhiên.
Trong một tứ hợp viện yên tĩnh độc đáo của Yến Kinh.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ áo dài màu xanh, tóc vén lên trên đỉnh đầu, cố định lại bằng một cây trâm gỗ đơn giản đang trông về nơi xa.
Kiểu ăn mặc như vậy có thể sẽ bị tưởng thành kẻ điên trong xã hội này, hơn nữa áo dài thế kia đã không phải người của thời đại này có thể điều khiển nổi.
Cho dù khí chất hay khuôn mặt của một người tốt đến mức nào, mặc lên áo dài như vậy đều sẽ khiến người khác cảm thấy thiếu đi chút gì đó.
Nhưng người đàn ông này rất khác biệt, anh ta mặc áo dài màu xanh trên người, mang đến một cảm giác rất đặc biệt cho người khác.
Sinh ra đã hoàn hảo, dường như anh ta cần thiết phải mặc quần áo như thế, bộ quần áo này chính là được may dành riêng cho anh ta.
“Thanh Y.” Một giọng đàn ông dịu dàng vang lên trong căn phòng.
Tiếp theo đó, một thanh niên nho nhã mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, cài một cây bút máy trên túi áo trước ngực xuất hiện ở cửa.
Trong tay người thanh niên đó đang ôm một chiếc laptop, vẻ mặt hơi nặng nề.
Người nọ được xưng là Thanh Y kia quay đầu lại, thoáng nhìn thanh niên nho nhã nhưng không lên tiếng, tuy nhiên khóe miệng khẽ nở nụ cười thản nhiên, khiến người ta cảm thấy như đang tắm gió xuân.
Thanh niên nho nhã đi mấy bước tới trước mặt Thanh Y, quay mặt laptop về phía Thanh Y.
“Anh thấy thế nào?”
Trên màn hình laptop trong tay cậu ta có một tấm ảnh phóng to, chính là cảnh tượng toàn thân Huyết Tu La giáng xuống trên bầu trời thành phố Minh Hải.
Thanh Y chăm chú nhìn tấm hình rất lâu.
“Huyết Vân Đại Trận, Huyết Tu La.” Thanh Y thốt ra một câu như vậy.
“Cần đi không?”
Thanh Y gật đầu: “Chắc chắn phải đi.”
Thanh niên nho nhã suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Có mấy phần thắng?”
Thanh Y ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đưa tay phải ra làm ký hiệu ok giữa không trung.
Vẻ mặt thanh niên nho nhã mừng rỡ: “Ba chiêu là được ư?”
Thanh Y lắc đầu.
Cậu ta thấy Thanh Y lắc đầu, đột nhiên sắc mặt trở nên nặng nề: “Chẳng lẽ chỉ có ba phần thắng?”
Thanh Y lại lắc đầu, thanh niên nho nhã thở phào, trong lòng nhẹ nhõm đi không ít.
Thanh niên nho nhã nhìn động tác này của Thanh Y, có chút thắc mắc hỏi: “Không phải ba chiêu cũng không phải ba phần, vậy ý nghĩa động tác tay này của anh là gì thế?”
“Ba mươi năm.” Thanh Y thờ ơ nói.
“Anh làm như vậy là ý ba mươi năm sao?” Trong lòng thanh niên nho nhã không nhịn được phỉ nhổ.
“Cái gì ba mươi năm?” Cậu ta cảm thấy hơi khó hiểu.
“Đánh thắng Huyết Tu La, tu vi lùi ngược ba mươi năm.”