Chương 63: Anh Tiêu Trần, xông lên

Một luồng khí thế ngút trời bùng nổ từ trong cơ thể Triệu Nhạc Thành, gió xoáy đang bao bọc mọi người bắt đầu nở phình ra với tốc độ cực nhanh.


“Chặn lại nó, không được để nó đáp xuống đất.” Triệu Nhạc Thành nói xong, khí thế quanh người lại dâng cao, từng lớp sương máu bùng nổ từ trên người Triệu Nhạc Thành, thoáng chốc nhuộm đỏ khắp người.
Đám người Ngọc Hư Tử không nỡ quay đầu lại nhìn.


Triệu Nhạc Thành điều khiển gió lốc đang không ngừng phình to, chia chúng thành hai nhóm, lần lượt tách ra đi tới hai lòng bàn chân của Huyết Tu La.
Gió xoáy không ngừng phình to giống như từng con trăn lớn lăn tròn vặn vẹo, khí thế cuồn cuộn.


Mười cơn gió lốc bắt đầu hợp lại thành hai, dưới chân trái phải của Huyết Tu La mỗi bên có một cơn gió lốc.


Triệu Nhạc Thành nhìn kiệt tác của chính mình nở nụ cười vui mừng: “Có lẽ tôi đã hơi hiểu được những tiền bối mãi mãi chôn mình ở Phong Thần Nhai đó, tại sao bọn họ có ch.ết cũng không chịu lui rồi.”
“Giúp các ngươi thêm một phen.”


Triệu Nhạc Thành nói xong, trong miệng phun ra một mảnh sương khói màu đỏ, sương khói chảy về phía dưới như một thác nước.
Tay của Triệu Nhạc Thành múa may vài cái trong sương khói màu đỏ, sương khói bị chia thành rất nhiều phần, bắn về phía mấy cơn gió lốc kia với tốc độ cực nhanh.


available on google playdownload on app store


Khoảnh khắc sương máu tiếp xúc với gió lốc lập tức bị nhuộm thành màu đỏ, gió lốc bị nhuộm đỏ giống như một con trăn nuốt trời, khí thế càng thêm hào hùng vô tận.
Triệu Nhạc Thành làm xong hết thảy mọi thứ, chậm rãi nhắm mắt lại, rơi xuống mặt đất.


“Mình thật lợi hại.” Đây là câu nói cuối cùng của Triệu Nhạc Thành.
Trên thế giới luôn có một số việc, bản thân bạn để ý tới nó, nhưng có lẽ trong mắt người khác, chuyện này có thể chỉ là một trò cười.
Ví dụ như tình huống bây giờ.


Hai cơn gió lốc khổng lồ trông có vẻ ngập tràn uy lực không gì ngăn nổi, nhưng tốc độ Huyết Tu La rơi xuống mặt đất lại không hề thay đổi.
Điều này cũng giống với việc trong lúc bạn đi bộ, dưới chân bỗng xuất hiện mấy con kiến, chúng liều mạng ngăn lại phía trước bước chân của bạn, muốn bạn dừng lại.


Lúc này bạn sẽ làm như thế nào? Thậm chí bạn cũng không thèm nhìn tới mấy con kiến ấy.
Tuy tình hình hiện tại không tới nỗi tuyệt vọng như vậy, nhưng chắc chắn cũng không mấy lạc quan.
Cùng lắm chính là con kiến biến thành một cành cây mục nát, cần phải dùng nhiều sức mạnh hơn mà thôi.


Gió lốc cố đỡ lòng bàn chân của Huyết Tu La, nhưng tốc độ đáp xuống của Huyết Tu La chỉ chậm hơn một ít.


“Ông đây giết heo hết cả đời, đến cuối cùng lại phải bị một đạp giẫm ch.ết, đây là đạo lý gì chứ?” Lúc này, mắt tai miệng mũi của Đồ Tể không ngừng chảy máu tươi, khiến lão ta trông như ác quỷ.


Đồ Tể nói xong, dao phay trong tay lão ta điên cuồng vung vẩy, từng đường đao quang màu trắng bổ vào trong gió lốc, khiến khí thế của cơn gió lại tăng thêm vài phần.
Tình huống của những người còn lại cũng không tốt hơn Đồ Tể bao nhiêu, mặt mày đều đầy máu tươi.


Bọn họ sử dụng tất cả sức mạnh để duy trì gió lốc, khiến nó không đến mức bị hai bàn chân đạp vụn trong nháy mắt.
Mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng khi nhìn thấy hai bàn chân đó, phải làm thế nào mới có thể đối phó vật khổng lồ như vậy?


Trước biệt thự của nhà họ Tiêu, Tiêu Trần lộ ra chân thân là bộ xương khô, nhìn Huyết Tu La ở trên bầu trời phía xa.
Chợt chân phải của Tiêu Trần giẫm thật mạnh lên mặt đất.
‘Ầm ầm! ’
Mảnh đất bị Tiêu Trần đạp rung chuyển ‘ầm ầm’ giống như sấm sét gào thét.


Lấy chân phải Tiêu Trần làm trung tâm, mặt đất bắt đầu nứt vỡ, từng vết nứt lớn đáng sợ lan tràn khắp bốn phía.
Những vết nứt lớn đáng sợ này kéo dài đến phía trước biệt thự mới dừng lại, sắc mặt Mặc Tiêu Tiêu trắng bệch khi nhìn mấy vết nứt đó.


Nhưng có vẻ như Vương Đa Đa bên cạnh không hề sợ hãi, ngược lại khoa tay múa chân nhìn Tiêu Trần đang trong dáng vẻ một bộ xương.
“Anh Tiêu Trần, tài giỏi quá.” Vương Đa Đa ngậm ngón tay, trong mắt ngập tràn ngôi sao nhỏ.


Tiêu Trần nhìn vết nứt dưới chân, chiếc đầu lâu bóng loáng hài lòng gật đầu.
“Tụ, Tà, Thôn, Thiên.”
Tiêu Trần nói ra bốn chữ này ra cứ một chữ lại dừng một lát, đến khi thốt ra chữ Thiên cuối cùng, tử khí bao trùm trên người như thể sống lại.


Tử khí bắt đầu bong ra từng mảng trên người Tiêu Trần, sau đó rời khỏi cơ thể hắn, giống như một dòng nước suối chậm rãi chảy vào trong những vết nứt do hắn giẫm mạnh một cú lên mặt đất.


Cùng với việc tử khí trên người Tiêu Trần hoàn toàn bong ra, mấy vết nứt khổng lồ dưới đất cũng bị rót đầy toàn bộ.
Nếu bây giờ nhìn từ trên cao xuống nơi này, sẽ phát hiện nơi đây đã hình thành một trận pháp hình tròn quái dị khổng lồ lấy Tiêu Trần làm trung tâm.


Còn vết nứt lớn bị rót đầy tử khí kia, uốn lượn thoạt nhìn rất lộn xộn rối mắt, nhưng trong đó lại có một quy luật không thể diễn tả bằng lời.






Truyện liên quan