Chương 64: Anh Tiêu Trần, xông lên (2)
Có vẻ vết nứt màu đen như thể phù văn của trận pháp hình tròn, khiến cả trận pháp tràn đầy một cảm giác âm tà và bí hiểm.
Tiêu Trần nhìn mấy vết nứt to dưới lòng bàn chân, đột nhiên trong hốc mắt trống rỗng của đầu lâu bắn ra ngọn lửa màu xanh khiến người khác kinh ngạc.
“Lâu lắm rồi không sử dụng đao, cũng không biết có thụt lùi hay không?”
Chân trái Tiêu Trần nhẹ nhàng giẫm lên hư không, nơi đó như có bậc thang vô hình, đỡ lấy bàn chân hắn một cách vững vàng, khiến hắn không tới mức bị hụt chân.
Tiêu Trần nhấc chân phải lên, đi về phía hư không.
“Lại đây.” Tiêu Trần nhìn Huyết Tu La trên bầu trời, khẽ nói một câu.
Giọng nói của Tiêu Trần lan khắp xung quanh trống trải này, vang dội hồi lâu, không muốn tan đi.
Ngay khi Tiêu Trần vừa dứt lời, bỗng nhiên những vết nứt lớn dưới chân kia bắt đầu rung chuyển.
Từng luồng khí đen bất ngờ xông ra từ miệng vết nứt như núi lửa phun trào.
Cùng lúc đó âm khí, tà khí của toàn thành phố Minh Hải bắt đầu tụ lại đổ dồn về phía nhà của Tiêu Trần.
Khí đen bỗng chốc tràn ngập cả trận đồ, bước chân Tiêu Trần không ngừng bước đi lên hư không.
Chúng đi theo chân Tiêu Trần như hình với bóng, liên tục cuộn trào.
Khí đen dâng trào, không ngừng thay đổi hình dáng, sau cùng dường như chúng đã tìm được mục tiêu.
Cuối cùng khi khí đen biến thành dáng vẻ của một con mãng xà thì ngừng lại.
Ngay khi con mãng xà đầu tiên được hình thành, chúng bắt đầu sinh trưởng thành từng vùng lớn với tốc độ chóng mặt.
Đến cuối cùng, Tiêu Trần giẫm ra một bước, khí đen dưới chân đã biến thành dáng vẻ của mãng xà. Nhìn từ xa, như thể hắn đang giẫm trên một con trăn ẩn mình khổng lồ, hắn vừa đặt chân xuống, con trăn to hiện thân khiến quỷ thần cũng phải khiếp sợ.
Mãng xà càng sinh càng nhiều, cuối cùng sau khi chúng chiếm hết tất cả đất trống xung quanh cũng ngừng hoành hành sinh sôi.
Mặc Tiêu Tiêu nhìn cơ thể khổng lồ của con trăn được tạo bởi sương đen trước mắt, sắc mặt trắng tới mức dọa người.
Phải biết rằng, nơi này là khu biệt thự nổi tiếng của thành phố Minh Hải, ngoài những căn biệt thự chính ra, diện tích xanh hoá xung quanh cùng với các thiết bị đồng bộ thật sự rộng đến đáng sợ.
Mà giờ con trăn khổng lồ màu đen do khí đen hình thành này lại chiếm hết toàn bộ chỗ trống, đưa mắt nhìn sang, tất cả đều là thân mình khiếp người của nó.
Mặc Tiêu Tiêu nắm chặt bàn tay nhỏ của Vương Đa Đa, sợ rằng thằng nhóc nghịch ngợm quậy phá này xông ra ngoài, không cẩn thận khiến nó coi thành đồ ăn mà nuốt chửng.
Vương Đa Đa lại không hề sợ hãi khi chứng kiến cảnh tượng như ngày tận thế này, bởi đây là do anh Tiêu Trần tạo ra.
Có lẽ trong lòng con nít, người mình thích chính là anh hùng, cho dù họ có trở thành dáng vẻ nào, rốt cuộc anh hùng vẫn là anh hùng.
Vương Đa Đa vung vẩy quả đấm nhỏ, lớn tiếng hét lên: “Anh Tiêu Trần, xông lên.”
Huyết Tu La không hề dừng bước chân đang rơi xuống, gần như mọi người đều đã sử dụng hết sức mạnh, sống ch.ết chẳng qua chỉ trong nháy mắt.
“Ôi, ở chỗ ông Vương còn một ít Bích La Xuân loại tốt, đáng tiếc đến cuối cùng cùng tên khốn keo kiệt đó cũng không cho ông đây nếm thử một ngụm, khụ khụ.” Trát Chỉ Khách ho ra một ngụm máu tươi lớn, vô cùng tức giận nói.
Bây giờ, có lẽ trong tất cả mọi người Thực Thi Nhân là kẻ có tình trạng thê thảm nhất, quần áo trên người gã đã bị máu tươi thấm ướt, trên gương mặt thật thà chất phác xuất hiện từng vết rạn, giống như đồ sứ sắp vỡ vụn.
“Nhóc con, em gái cậu đã có bạn trai chưa, tôi có một đứa cháu trai rất tuấn tú, nhân phẩm tốt lại giàu có, giới thiệu cho em gái cậu làm quen một chút, cậu thấy sao hả?” Đồ Tể thở hổn hển.
“Chẳng ra sao.” Thực Thi Nhân quay đầu cãi Đồ Tể một câu.
“Xí.” Đồ Tể khó chịu phun một ngụm nước bọt: “Đừng thấy ông đây là người bán bánh bao, nhưng ông đây có tiền, chờ trăm năm sau, số tiền kia sẽ thuộc về cháu trai đó của tôi, em gái cậu gả tới đây, đó chính là có số hưởng, thời buổi bây giờ đi đâu tìm được một việc tốt như vậy chứ?”
“Ông đây cũng có tiền.” Thực Thi Nhân thờ ơ đáp lại một câu.
“Khụ khụ.” Đồ Tể phun ra một ngụm máu.
“Đó là gì vậy?” Trát Chỉ Khách hoảng hốt hét lên.
Đồ Tể đang hộc máu ngước mắt nhìn về phía đó, thịt mỡ trên mặt không ngừng run rẩy, thậm chí còn quên luôn cả việc phun máu.
Tiếng hét này của Trát Chỉ Khách thu hút sự chú ý của mấy người xung quanh.
Mọi người đưa mắt nhìn theo Trát Chỉ Khách, đều bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngạc nhiên đến nỗi thốt không nên lời.
“Mãng… mãng xà?” Đồ Tể lắp bắp hỏi Thực Thi Nhân.
Vết nứt trên mặt Thực Thi Nhân lại tăng thêm một ít, nghe thấy Đồ Tể nói, cũng có chút không chắc chắn nói: “Có… có lẽ là vậy.”