Chương 65: Ta có thể giết chết Tu La bằng một đao
Một con trăn màu đen khổng lồ đang ngóc đầu lên trước mặt mọi người, con ngươi dựng thẳng màu đỏ trong đôi mắt màu vàng kim không hề có cảm tình.
Bị con ngươi dựng thẳng hoàn toàn không chút tình cảm này liếc nhìn, trong lòng mọi người đều lạnh buốt, trái tim như bị treo lên.
“Hình như trên đầu con trăn có người?” Đồ Tể có chút không chắc chắn hỏi.
Trát Chỉ Khách lau máu tươi chảy ra từ trong mắt, nhìn chằm chằm về phía đó, cuối cùng cũng nhìn rõ thứ nhỏ bé màu trắng trên đầu trăn đen.
“Bộ xương… bộ xương khô.” Trát Chỉ Khách hơi lắp bắp nói.
“Đây là yêu quái sao?” Đồ Tể có chút không chắc chắn hỏi.
Đồ Tể vừa dứt lời, đã bị người ta tát một nhát thật mạnh lên mạnh.
Một cú tát này phải nói là rất dùng sức, trực tiếp tát cho cơ thể to con mập mạp của Đồ Tể hất văng ra ngoài, lần này trực tiếp bay thẳng ra khỏi gió lốc, rơi xuống mặt đất.
Mọi người nhìn thấy tên mập bị tát bay, hơn nữa hình như cũng không bị thương gì, trong lòng đều chấn động, không phải họ không muốn rời khỏi gió lốc, mà là không thể rời đi.
Vì bây giờ họ gần như đã sử dụng hết sức mạnh, ở lại trong lòng gió lốc khá an toàn, đột ngột xông ra ngoài có thể sẽ trực tiếp bị bên ngoài gió xoáy ác liệt xé vỡ vụn.
“Yêu quái à, cả nhà ngươi đều là yêu quái.” Một giọng nói vang lên.
Mọi người trông thấy bộ xương biết nói chuyện kia như nhìn thấy ma. Bộ xương trắng xoá như ngọc, tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, lại mang đôi chút mùi vị thần thánh. Điểm tỳ vết duy nhất chính là hình như xương bắp chân trái của bộ xương này bị thiếu sót, được thay bằng một luồng khí đen.
“Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy hả?” Tiêu Trần thấy mấy người họ nhìn mình chăm chú, bực bội lên tiếng.
“Đại tiên…”
Trát Chỉ Khách vẫn chưa nói xong, trên mông đã bị đá một cú, cả người bay ra khỏi gió lốc.
“Cả nhà ông mới là đại tiên, tôi nhổ vào.” Tiêu Trần nghiến răng nghiến lợi không vui nói.
Nháy mắt cơ thể Tiêu Trần đã lao tới bên cạnh Thực Thi Nhân, quan sát giây lát rồi hơi thất vọng nói: “Vừa rồi nghe tên mập kia nói mày có em gái, vốn còn muốn làm quen, nhưng nhìn dáng vẻ mày như vậy, e rằng em gái mày cũng chẳng xinh đẹp gì cho cam.”
Thực Thi Nhân hơi không vui nói: “Em gái tao là người đẹp số một.”
Tiêu Trần đạp một chân lên mông Thực Thi Nhân, đá gã bay ra ngoài: “Người đẹp thì đã sao? Một bộ xương khô như ông đây còn có thể làm chút gì đó sao?”
‘Đồ điên, mày biết bản thân mình là bộ xương khô còn hỏi thăm em gái tao. ’ Đây là suy nghĩ trong lúc Thực Thi Nhân bay ra khỏi gió xoáy.
Tiêu Trần đánh bay tất cả mọi người ở trong gió lốc ra ngoài theo cách này, còn về phần những người này có bị té ch.ết hay không, hắn thật sự chưa từng nghĩ tới.
Chờ đến khi Tiêu Trần nghĩ ra chuyện này, ông lão cuối cùng cũng đã bị hắn đá văng ra ngoài.
Tiêu Trần liếc nhìn tất cả mọi người đã biến mất không thấy bóng dáng, trong lòng chùng xuống: “Liên quan gì tới mình chứ, ha ha.”
Tiêu Trần quay lại đỉnh đầu trăn đen, tay phải vung vẩy lên xuống: “Lên, lên, lên nữa, được rồi, dừng lại.”
Cơ thể khổng lồ của trăn đen dừng lại, lúc này Tiêu Trần đứng cao hơn Huyết Tu La một ít.
Hắn cúi đầu nhìn Huyết Tu La, không nhịn được cảm thán một tiếng: “Mẹ nó đúng là cay mắt.”
Sau khi trăn đen khổng lồ xuất hiện, Huyết Tu La đã ngừng rơi xuống, gã nhìn cơ thể cồng kềnh của trăn đen kia cũng không lộ ra bất kỳ cảm xúc dao động nào.
Mãi tới khi Tiêu Trần đi đến phía trên của Huyết Tu La, cuối cùng gã cũng mở miệng nói câu đầu tiên: “Thú gác cửa của Minh phủ, Thôn Thiên Mãng?”
“Ồ, thằng nhóc cũng có chút kiến thức, thế mà lại biết thú gác cửa Minh phủ.” Tiêu Trần hơi bất ngờ, trong điển tích chưa từng xuất hiện Tu La đại thế giới. Ngay cả trong sách cổ cũng không hề ghi chép tỉ mỉ về những chuyện có liên quan tới đại thế giới này. Gần như Tu La chưa từng xuất hiện, làm sao gã biết về thú gác cửa của Minh phủ nhỉ?
“Đáng tiếc, chẳng qua chỉ được tạo ra từ âm khí, không có bất cứ lực sát thương nào đối với Tu La tộc của tao.” Huyết Tu La lắc chiếc đầu to lớn, có chút đáng tiếc nói một câu.
Tiêu Trần cảm thấy thú vị: “Đều nói Tu La tộc này ham giết chóc, chiến đấu, bây giờ xem ra quả nhiên không sai.”
Thôn Thiên Mãng là thú gác cửa của Minh phủ, thực lực tuyệt đối không thua kém ba Đại Minh Tư của Minh bộ.
Nếu Huyết Tu La đã biết đến Thôn Thiên Mãng, thế thì chắc chắn cũng hiểu rõ thực lực của nó, mà bây giờ gã lại cảm thấy thất vọng chỉ vì Thôn Thiên Mãng đang ở trước mắt này không phải là hàng thật, ý chí chiến đấu dũng mãnh chảy trong người này thật đúng danh bất hư truyền.
Tiêu Trần sờ quả đầu sáng bóng của mình: “Tên to con, mày tự mình lùi lại hay muốn tao đánh mày trở về.”