Chương 67: Đăng hạ khô lâu thùy nhất đao.

Trong lòng thanh niên nho nhã có chút nghi hoặc, chậm rãi ghé mũi lại gần.
"Anh là ai thế?"
Lúc mũi cậu ta sắp chạm đến hoa trắng nhỏ, một giọng nói mềm mại của phái nữ vang lên trong đầu. Thanh niên nho nhã giống như là bị kim chích, lập tức nhảy dựng lên.


Đưa mắt nhìn quanh nhưng lại không phát hiện ra nguồn gốc âm thanh, thanh niên nho nhã cho là tai mình có tật xấu, móc móc lỗ tai lẩm bẩm: "Chắc cú là cùng tên kia lâu ngày, áp lực nhiều quá nên xuất hiện ảo giác rồi."
"Anh có thấy ba tui không?"


Giọng nữ ấm áp lại một lần nữa vang lên, lần này nghe được rất rõ ràng. Thanh niên nho nhã nhìn đóa hoa trắng nhỏ một lát, bị dọa sợ đến co cẳng bỏ chạy.
"Thanh Y, Thanh Y, có yêu quái này."


Quay về đỉnh núi, thanh niên nho nhã phóng tới chỗ Thanh Y, vừa chạy vừa kêu, "Thanh… Thanh Y, dưới vách núi có yêu quái, có đóa hoa biết nói chuyện kìa!"
Lúc này, Thanh Y nhẹ nhàng đặt ngón trỏ tay phải lên môi, ra hiệu cho cậu ta đừng lên tiếng.


Thấy dáng vẻ Thanh Y như lâm đại địch, trong lòng thanh niên nho nhã căng thẳng muốn ch.ết, chuyện gì có thể khiến cho Thanh Y lộ ra bộ dáng này nhỉ.


Thanh Y là ai chứ? Cao thủ tuyệt thế duy nhất ở Hoa Hạ, được biết đến là đã bước tới ‘Phá Thiên Cảnh’, tổ trưởng Nhân Tổ, dù Nhân Tổ chỉ có mỗi hai người gồm cậu ta cùng Thanh Y.
Hơn nữa, năm đó Thanh Y chính là người duy nhất sống sót trong ‘Phong Thần Nhai’ dù đã bị trọng thương.


available on google playdownload on app store


Năm đó, sự kiện Phong Thần Nhai dẫn đến những chiến lực hàng đầu của Hoa Hạ đã thương vong gần hết, các thế lực xung quanh bắt đầu ngo ngoe muốn hành động. Thanh Y một người một đao, chém giết thế lực khắp nơi, máu chảy thành sông.


Khi đó, tất cả mọi người đã quen gọi người chàng trai này là Tử Thần Áo Xanh.
Nhưng ngay cả một nhân vật như vậy, giờ phút này lại lộ ra biểu cảm như lâm đại địch, điều này khiến thanh niên nho nhã không căng thẳng không được.


Thanh Y chăm chú nhìn thanh đao trên đầu gối, lúc này thanh niên nho nhã cũng phát hiện Vô Gian có điểm bất thường.
Thanh hiệp đao đã từng chém giết không biết bao nhiêu người kia, bây giờ lại đang không ngừng run rẩy.


Vô Gian không ngừng run rẩy, giống như đang vô cùng sợ hãi điều gì đó, theo thời gian kéo dài, biên độ run rẩy của Vô Gian càng lúc càng lớn.
"Bang."
Thế mà Vô Gian lại tự ý bật ra khỏi vỏ, thân đao hẹp dài trắng tuyết sáng ngời, như là một vũng thu hồng.


Một vũng thu hồng: đàn hồng nhạn cất cánh trong mùa thu.
Trên thân đao truyền đến chuỗi âm thanh giống như rồng ngâm, Vô Gian lao vút về phía không trung, mang theo một vệt sáng.
"Thanh Y, tại sao tự nhiên Vô Gian lại mất kiểm soát thế?" Thanh niên nho nhã lo lắng hỏi?
"Có người mượn đao."
...


Tiêu Trần tay nắm một thanh hiệp đao màu trắng, đặt nó nằm ngang ở trước ngực.
Có đao trong tay, khí thế của Tiêu Trần xảy ra biến hóa kinh người, trên người hắn toát ra một cảm giác cô đơn vắng lặng đến khôn cùng.


Như gốc tùng già đứng sừng sững ở nơi cao nhất, nhìn thời gian thấm thoát trôi đi, nhìn hết thế gian biến đổi muôn màu.
Lúc này, Thôn Thiên Mãng dưới chân Tiêu Trần bắt đầu tiêu tán với tốc độ cực nhanh, hắc khí vô biên điên cuồng rót vào thanh hiệp đao trắng lóa.


Một hư ảnh màu đen đồ sộ cao ngất xuất hiện phía sau Tiêu Trần.
Ảo ảnh màu đen khổng lồ có mái tóc dài, trên khoác người trường sam, tay cầm trường đao màu đen.
Một vầng hào quang sáng chói chậm rãi dâng lên từ vai trái của hư ảnh, giống như mặt trời ban ánh sáng cho đại địa.


Tiếp theo, một quầng sáng xanh lam dâng lên từ vai phải của của hư ảnh, thanh nhã nhàn nhạt, không tranh với đời.
Trường đao màu đen trong tay hư ảnh bắt đầu không ngừng run rẩy, hắc khí lượn lờ trên thân đao, như rồng lớn vào biển rộng.


“Hạo Thiên Đại Thế Giới, tự có Đại Đế vai gánh nhật nguyệt, từ trên chín tầng mây chém xuống một đao. Đao ý bá đạo cuồn cuộn mười vạn dặm.”


Hắc ảnh khổng lồ chậm rãi giơ trường đao hư ảo trong tay lên. Giờ phút này, tất cả ánh sáng trong trời đất đều ảm đạm phai mờ, cả thiên địa dường như chỉ còn lại thanh đao này.


"Thiên hạ phong vân, ta ra đời. Vừa vào thế gian năm tháng đã đẩy đưa. Nói cười trong lúc bàn đại nghiệp, không bằng cơn say giữa nhân gian."
Tiêu Trần nhẹ nhàng vung hiệp đao trong tay, gió nhẹ mây trôi, không bất kỳ dị tượng nào xảy ra.


"Ta là một đao khách." Câu nói này, Tiêu Trần nói cực kỳ nghiêm túc, giống như là đang giải thích thân phận của mình với vạn vật trong trời đất.


Sau lưng Tiêu Trần, hắc ảnh khổng lồ cũng theo động tác vung đao của hắn mà tuỳ tiện chém xuống. Thời điểm một đao này bổ xuống, hắc ảnh khổng lồ đã ầm ầm vỡ vụn, biến mất giữa trời đất.


Huyết Tu La cảm nhận được sự biến hóa của đất trời. Sau khi Tiêu Trần vung ra một đao, vẻ mặt Huyết Tu La hoàn toàn thay đổi, gã đột nhiên đưa tay cắm vào trong lồng ngực mình, ở đó có một bức hoạ quỷ dị do phù văn tạo thành.






Truyện liên quan