Chương 68: Đăng hạ khô lâu thùy nhất đao. (2)
Một thanh trường thương màu đen bị Huyết Tu La kéo ra từ trong bức hoạ. Trường thương màu đen giản dị tự nhiên, nhưng mang theo sát khí ngất trời.
Trường thương màu đen mang theo huyết tinh vô hạn, đâm thẳng về phía người đối diện.
Vạn vật trong trời đất bắt đầu dừng lại, thân thể cao lớn ổn định của Huyết Tu La đứng sừng sững giữa không trung, trường thương màu đen trong tay chỉ vung đến một nửa, rồi cứ thế ngừng lại.
"Chiêu này tên là gì?" Huyết Tu La cắm ngược trường thương màu đen vào bức hoạ trong ngực.
Tiêu Trần xoay người, lướt về hướng mặt đất. Nghe Huyết Tu La hỏi, hắn cũng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt phun ra mấy chữ.
"Đăng hạ khô lâu thùy nhất đao."
(Đăng hạ khô lâu thùy nhất đao: ai giết xương khô dưới ánh đèn.)
(Đăng hạ khô lâu thùy nhất đao: ai giết xương khô dưới ánh đèn.)
"Vương ở thế giới này, cường giả tộc ta sẽ đạp trên máu và lửa đến đây nghênh đón." Huyết Tu La nói xong, thân thể cao lớn đột nhiên vỡ nát, hóa thành ngàn vạn đốm sáng đỏ, tiêu tán giữa đất trời.
Bầu trời thành phố Minh Hải khôi phục yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn lên không trung, việc đến nhanh như vậy, đi lại càng nhanh hơn. Có một ít người thậm chí còn cho là mình đã bị ảo giác.
Tiêu Trần nhẹ nhàng bay về phía nhà mình, khu vực này đã như một bãi rác, chỗ nào cũng bừa bãi lộn xộn. Khe hở lúc trước bị Tiêu Trần dùng chân đạp ra, khi hắn lại gần, trong đó có một sợi tử khí từ từ dâng lên.
Tử khí đã không còn nồng đậm như lúc trước. Xem ra, một đao Tiêu Trần dùng lúc nãy, đối với bản thân hắn mà nói, tiêu hao cũng không nhỏ.
Sau khi tử khí trở về thân thể Tiêu Trần, hắn lại khôi phục dáng vẻ thiếu niên mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng hoạt bát.
Tiêu Trần nhìn mấy khe nứt lớn lớn nhỏ nhỏ trên mặt đất, không khỏi rơi vào trầm tư.
‘Tụ Tà Thôn Thiên’ gần như đã hấp thu toàn bộ âm khí cùng tà khí ở thành phố Minh Hải. Bây giờ, nói thành phố Minh Hải là thành thị "sạch sẽ" nhất cũng không ngoa.
Thế nhưng vấn đề ở chỗ, bây giờ thành phố Minh Hải chỉ còn lại chính khí và dương khí, nghe thì hay lắm, nhưng chuyện này lại không hề tốt đẹp gì cho cam.
Thế gian muôn vật đều có quỹ tích chuyển động riêng, một thế giới muốn vận hành bình thường, phải coi trọng sự cân bằng.
Tựa như có âm thì sẽ có dương, có ban ngày thì sẽ có đêm tối, có chính nghĩa chắc chắn phải có tội ác, vạn vật đều có đối lập và thống nhất.
Nhưng vấn đề của thành phố Minh Hải lúc này chính là, tất cả âm khí và tà khí đều đã bị Tiêu Trần quét sạch, không còn một mống.
Có câu vật cực tất phản.
Bây giờ, khí thế cương trực của thành phố Minh Hải rồi sẽ trôi đi theo thời gian, sinh ra một thứ âm tà vượt qua tưởng tượng của tất cả mọi người.
Có thể là một con quỷ vương, cũng có thể là một vị đại ma, thậm chí là một đầu đại yêu cũng có một tí khả năng.
Tiêu Trần nhìn mấy vết nứt lớn trên mặt đất, giống như là đang suy nghĩ vấn đề này.
Đột nhiên hắn nhấc thanh hiệp đao trắng đang cầm trong tay lên, gác ngang vai, lộ ra nụ cười cực kỳ bỉ ổi.
Tiêu Trần chạy về tới nhà mình, trong miệng lẩm bẩm, "Ha ha, quản chó nó sinh ra thứ gì, liên quan rắm gì đến mình chứ."
Trước biệt thự, Mặc Tiêu Tiêu nắm tay Vương Đa Đa, nhìn Tiêu Trần vác đao, vẻ mặt đầy ý cười thô bỉ chạy về phía mình.
Mặc Tiêu Tiêu bảo vệ Vương Đa Đa theo bản năng, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng.
Dù sao vừa rồi cô ta cũng tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Tiêu Trần biến thân, ngộ nhỡ ông tướng này muốn đến giết người diệt khẩu, Mặc Tiêu Tiêu biết mình chỉ có thể duỗi cổ chờ bị làm thịt mà thôi.
"Tiêu Trần ca ca, anh đánh bại đại quái thú chưa?" Trong mắt Vương Đa Đa toàn ngôi sao nhỏ, nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần nghiêng người liếc mắt, nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp của Vương Đa Đa: "Nhóc con ngu ngốc này, kéo mẹ em về nhà chơi đi."
Nói xong Tiêu Trần liền giống như một làn khói, chạy ào vào trong nhà.
Mặc Tiêu Tiêu đầu đầy chấm hỏi, chuyện cứ như vậy mà kết thúc à? Còn nữa, nhóc con kéo mẹ về nhà chơi đi là cái quỷ gì?
Tiêu Trần vào trong nhà, đặt hiệp đao trong tay lên trên bàn trà.
Vừa rời khỏi bàn tay Tiêu Trần, hiệp đao liền bắt đầu kêu ong ong, thân đao rung động rồi lại xoay tròn, có vẻ là muốn rời đi.
Tiêu Trần đè nó lại, vuốt vuốt quai hàm, cười rất chi là đáng khinh.
"Đao tốt, tịch thu luôn."
Bị Tiêu Trần đè lại, hiệp đao phát ra một trận rên rỉ, Tiêu Trần cười ranh mãnh, nói: "y dô, nhóc con, đừng có kháng cự nha, về sau đi theo bổn Đế, giết người mạnh nhất, chơi linh đao đẹp nhất, chẳng sướng quá còn gì."
Một tia tử khí thuận theo ngón tay Tiêu Trần chui vào hiệp đao. Theo thời gian tử khí chui vào, hiệp đao dần khôi phục lại bình tĩnh.
Bên trên Phượng Hoàng Sơn, thanh niên nho nhã nhìn vỏ đao trống rỗng trên đùi Thanh Y, có vẻ khẩn trương hỏi: "Thanh Y thế nào rồi?"