Chương 69: Vật cực tất phản.

Thanh Y cầm lấy vỏ đao trên đùi, ước lượng một chút rồi thản nhiên nói: "Liên hệ giữa tôi và Vô Gian đã bị cắt đứt rồi."
Trong lòng thanh niên nho nhã kinh hãi, muốn cắt đứt liên hệ giữa thần binh và chủ nhân, chỉ có một cách, đó chính là trực tiếp xoá bỏ dấu ấn tinh thần bên trong thần binh.


Việc này có nghĩa là thực lực của người xoá dấu ấn tinh thần phải cao hơn chủ nhân của thần binh.
"Là người vừa đối chiến với Huyết Tu La à?" Thanh niên nho nhã hỏi.
Thanh Y gật gật đầu, cầm lấy vỏ đao, từ dưới đất đứng lên.
Nhìn vỏ đao trong tay, thật lâu sau Thanh Y mới phun ra hai chữ.
"Không thiệt."


Suýt chút nữa thanh niên nho nhã đã phun ra một ngụm máu hận: "Vô Gian là báu vật sư môn của anh, liên quan trọng đại, thái độ của anh cứ vậy đó hả?"
Thanh Y lại là không phản ứng, quăng vỏ đao lên trời. Trong nháy mắt nó đã biến mất trong không trung.
"Anh làm gì đó?" Thanh niên nho nhã hoảng sợ nói.


"Giúp người hoàn thành ước nguyện. Không có vỏ đao, đao nhìn rất xấu." Thanh Y nói xong thì sải bước đi xuống núi.
"Phốc."
Cuối cùng, thanh niên nho nhã cũng không nhịn nổi, phun ra một ngụm máu hận.
"Thanh Y, đi đâu bây giờ?"
"Về Bắc Kinh."
"Gì chứ? Vậy cao thủ thần bí kia, cứ mặc kệ thế à?"


Thanh Y đưa ngón trỏ tay phải ra, dựng ở trước mặt thanh niên nho nhã.
"Anh nói là chỉ có một phần mười niềm tin có thể đánh thắng à?"
Thanh Y lắc đầu.
"Vậy là hắn một chiêu thì có thể giết ch.ết anh à?"
Thanh Y lần nữa lắc đầu.
"Thế đưa một ngón tay ra là ý gì hả."


Thanh Y thu ngón tay lại, nhìn thanh niên nho nhã giống như nhìn một đứa thiểu năng, rồi nói: "Muốn đánh thắng hắn, tu vi của tôi phải ngã xuống một trăm năm."


available on google playdownload on app store


Thanh niên nho nhã có hơi sửng sốt, quát: "Ai mà đoán được ngón tay này của anh có ý là một trăm năm chứ! Hơn nữa, năm nay anh mới bao nhiêu tuổi hả, chín mươi mấy tuổi đi, còn lùi lại trăm năm, anh muốn quay về bụng mẹ luôn à? Đánh không lại thì nói luôn cho rồi, ở đâu ra lắm tâm địa gian giảo như vậy chứ."


Thanh niên nho nhã đi theo phía sau lưng Thanh Y, do dự thật lâu mới nói ra: "Đúng rồi, liên quan tới chuyện hai ngày trước có thanh đao rơi xuống chỗ đó, anh có muốn đi xem thử hay không, đúng lúc bây giờ đao của anh đã mất rồi."
Thanh Y nghĩ nghĩ: "Thanh đao kia rơi đúng vào Phong Thần Nhai, là số mệnh an bài rồi sao?"
...


Lúc này, Tiêu Trần đang nằm phơi nắng ở cửa. Còn đám đồ lộn xộn xung quanh, hắn coi như không nhìn thấy.
Một vệt sáng xoẹt qua chân trời, bay thẳng về phía bên cạnh Tiêu Trần.
"Bịch." Bụi mù nổi lên bốn phía.
Theo bụi mù dần dần tiêu tán, vỏ đao màu trắng vững vàng cắm trên mặt đất.


Tiêu Trần rút vỏ đao lên, thoả mãn gật đầu: "Ai nha, người tốt nha, anh sẽ sống đến lúc ch.ết luôn đấy."
Sân thượng bệnh viện Hoài Nghĩa, sắc mặt Tiêu đại sư trắng bệch, ngồi liệt trên mặt đất.
Trước mặt ông ta là Triệu Nhạc Thành đang nhắm nghiền hai mắt, trên người ông ta cắm không ít ngân châm.


Huyết Nương Tử, Dạ Nha, còn có cả cô gái trẻ từng bị Tiêu Trần đập qua. Mọi người yên lặng vây bị quanh thi thể Triệu Nhạc Thành.
"Lão hủ bất lực." Tiêu đại sư đau buồn, quay về ba người bái một bái.
Dạ Nha lắc đầu: "Đại sư, ngài đã tận lực rồi."


Cô gái trẻ quỳ gối bên cạnh ông lão, cắn chặt môi không phát ra một chút âm thanh.
Nhưng tất cả mọi người có thể cảm nhận được sự bi thương trên người cô, có lẽ đây chính là ‘đau đến không thốt nên lời’ mà người ta thường nói.
...


Trong toà nhà chính của bệnh viện, có một người đột nhiên từ trên giường bệnh bắn lên.
Nếu như Lạc Tư Nhu ở đây, nhất định có thể nhận ra người này, anh ta chính là Tang Ca.


Lúc này sắc mặt Tang Ca tái nhợt đáng sợ, khóe miệng treo một nụ cười vô cùng quỷ dị, khiến cho người ta tê dại cả da đầu.
“Đậu Nhĩ Đôn mặt xanh trộm ngự mã, Quan Công mặt đỏ đánh Trường Sa...”
Tiêu Trần khẽ hát trong miệng, lắc la lắc lư đi trên đường phố ở thành phố Minh Hải.


Trên đường phố đâu đâu cũng có thể thấy được cảnh sát giữ gìn trật tự, mà chuyện mọi người thảo luận nhiều nhất chính là cảnh tượng giống như tận thế ngày hôm nay.
Tiêu Trần lững thững đi không mục đích ở trong thành một vòng, cuối cùng đứng trước cổng trường.


Ban đầu, Tiêu Trần vốn muốn nhìn thử xem, có thể bố trí một cái Tụ m Trận ở Minh Hải hay không, dùng để khôi phục âm dương hòa hợp của thành phố, Nhưng tản bộ một vòng xong, Tiêu Trần cũng nhức hết cả trứng.


Toàn bộ thành phố Minh Hải bây giờ chính khí mênh mông cuồn cuộn, dương khí tận trời, tà vật nhỏ yếu một chút là có thể sẽ bị trực tiếp nóng chảy luôn. Mà mấy con lớn mạnh hơn, hiện tại còn không biết là đang run rẩy trốn ở chỗ nào nữa.


Tiêu Trần đi vào trường, hình như ở đây cũng không bị ảnh hưởng gì quá lớn, dù sao chỗ này chính là chuyên khu của lý luận vô thần, nhất định sẽ có người nhảy ra giải thích, chuyện vừa rồi chỉ là ảo ảnh này kia mà thôi.






Truyện liên quan