Chương 79: Tu La Nhãn bùng nổ
Trước biệt thự, trong đầu Lạc Huyền Tư trống rỗng, đại não dường như đã đình chỉ công tác.
Lạc Huyền Tư giống như một cái xác biết đi, đi về phía ba chiếc đầu kia, cô ôm chúng vào lòng, dùng hết sức toàn thân hôn lên chúng:
“Ông cố, ba, mẹ, mọi người nói gì đi! Ba, con không bao giờ ăn vụng linh thực lúc nửa đêm nữa đâu. Mẹ con sẽ ăn thật nhiều rau xanh mà. Ông cố, chuyện xưa của ông còn chưa kể hết mà...”
Lạc Huyền Tư như một cái xác không hồn, ôm ba cái đầu, máy móc nói chuyện. Không ngừng nói, không ngừng lặp lại.
Huyết Nương Tử ôm thi thể Chu Tước, đi tới cửa biệt thự nhìn cô gái nhỏ đằng trước, miệng mấp máy, nhưng cuối cùng không phát ra được tiếng gì.
Hai hàng huyết lệ chảy trên mặt Lạc Huyền Tư. Đôi mắt to tròn, đen trắng rõ ràng chẳng biết từ lúc nào trở nên đỏ sậm như máu, một đám văn tự quỷ dị huyền ảo xuất hiện trong mắt Lạc Huyền Tư, rồi lại biến mất.
Từng gợn sóng màu đỏ, mắt trần cũng có thể thấy được phát ra từ trong thân thể Lạc Huyền Tư. Hoa cỏ cây cối xung quanh nháy mắt đều héo rũ.
Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, Huyết Nương Tử lau sạch nước mắt, chịu đựng bi thống hét to:
“Lạc Huyền Tư khống chế tâm tình, đừng để Tu La Nhãn bùng nổ.”
Tiếng la của Huyết Nương Tử biến ảo thành từng sóng âm như thực chất tiến vào trong thân thể Lạc Huyền Tư.
Thế nhưng ‘Thần Thiên Chi Hưởng’ mà Huyết Nương Tử vẫn lấy làm kiêu ngạo, lúc này lại mất đi tác dụng, Lạc Huyền Tư vẫn mang vẻ mặt đờ đẫn, tự lẩm bẩm.
Cùng với gợn sóng huyết quang dập nhềnh thoát ra từ trong thân thể Lạc Huyền Tư càng ngày càng đậm, toàn bộ biệt thự nhà họ Lạc đều bị gợn sóng đỏ như máu này hoàn toàn bao phủ.
Cảm nhận được sát khí đậm đặc như thực chất trong gợn sóng màu máu kia, cả người Huyết Nương Tử phát lạnh, trong lòng dâng lên cảm giác cực kỳ táo bạo.
Hình như cảm xúc này muốn chi phối cô ta, để cho cô ta đi giết chóc, đi đổ máu.
Vô cùng bất đắc dĩ, Huyết Nương Tử nhấc thi thể của Huyền Vũ và Chu Tước lên, rút lui ra ngoài gợn sóng màu máu.
Minh Cửu m cũng chịu ảnh hưởng của luồng khí sát phạt này, con mắt màu xanh lam đã trở nên thành đỏ quạch.
Minh Cửu m cố gắng vẫn duy trì cho bản thân thanh tỉnh, mở cánh, muốn ôm lấy Lạc Huyền Tư. Chẳng qua cánh chim vừa đụng đến cô, một luồng sức mạnh to lớn không thể kháng cự trực tiếp đánh nó bay ra ngoài.
Sóng gợn màu máu càng ngày càng đậm, toàn bộ biệt thự nhà họ Lạc giống như bị một quả cầu máu bao phủ.
Lúc này tóc Lạc Huyền Tư bắt đầu nhanh chóng chuyển bạc. Một đầu tóc dài trắng như tuyết điên cuồng lay động trong gió.
Huyết Nương Tử nhìn biến hóa của Lạc Huyền Tư, vẻ mặt bi thương đến cực điểm.
Huyết Nương Tử biết, đây là Tu La Nhãn đã bị kích thích cực lớn, bắt đầu bùng nổ. Thế nhưng Lạc Huyền Tư căn bản là không chịu nổi Tu La Nhãn bùng nổ, mái tóc biến thành màu trắng, chứng tỏ Tu La Nhãn đang hấp thu sức sống của cô ấy.
Tiếp tục như vậy, Lạc Huyền Tư bị Tu La Nhãn hút khô là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Huyết Nương Tử buông thi thể của Chu Tước, Huyền Vũ xuống, nhìn thi thể bọn họ, cô ta cắn răng: “Không thể để cho hai người ch.ết vô ích được.”
Huyết Nương Tử khẽ nhảy lên, một cây thất huyền cầm hư ảo màu đỏ xuất hiện ở trước mặt cô ta. Thất huyền cầm lơ lửng trên không trung, lấp léo những tia sáng yêu dị.
“Khúc Trấn Ma.”
Mười ngón như bạch ngọc của Huyết Nương Tử đặt lên trên dây đàn, từng gợn sóng âm bắn ra.
Sóng âm màu trắng giống như con nước lớn, tuôn về phía quả cầu máu tươi đang bao phủ biệt thự nhà họ Lạc.
Sóng âm màu trắng nhìn thì khí thế mãnh liệt, thế nhưng vừa tiếp xúc quả cầu máu thì lại như bùn chìm vào biển rộng, không tạo được chút sóng gió gì.
Huyết Nương Tử tung bay, sóng âm bắn ra giống như cuồng phong mưa rào, một giọt máu tươi tràn ra từ khóe miệng cô ta.
Lúc này, quả cầu máu đã xảy ra kinh người biến hóa.
Quả cầu máu như thực chất bắt đầu sương hóa. Chỉ trong chớp mắt nó đã hóa thành một màn sương máu nồng đậm.
Một cột máu khổng lồ do sương máu tạo thành, phóng lên tận trời.
Bóng người cao lớn chậm rãi thành hình từ trong cột sương máu.
Mái tóc dài bạc trắng của bóng người khổng lồ kia điên cuồng bay loạn, áo giáp bó sát đen như mực, lộ ra đường cong lả lướt của cơ thể.
Bóng người kia giơ tay phải lên, chỉ về phương xa, toàn thân đầy máu tanh giống tư Tu La mới leo ra từ địa ngục.
Bóng người bình tĩnh đứng thẳng, giống như đang đợi điều gì đó.
Cột trụ sương máu ngất trời này đã kinh động đến rất nhiều người.
Dưới cầu vượt, André nhìn cột sương máu cao vút tận trời này, nhíu mày, dừng công kích. Hơi nghi ngờ hỏi: “Tu La Nhãn đã thức tỉnh đến bước này rồi à?”