Chương 87: Lúc bổn Đế mười tám tuổi. (2)
Đồ Tể lại bay ra ngoài, ầm ầm bộp bộp, cửa hàng bánh bao không lớn bị thân thể cồng kềnh đập đến vô cùng thê thảm.
“Lúc bổn Đế mười tám tuổi, vai gánh nhật nguyệt, miệng tụng Đại Đạo, đấy mới thật sự xứng đáng với hai chữ phong lưu.”
Tiêu Trần vừa đánh, vừa hơi hơi nhớ lại, nói.
Đồ Tể bị đánh đến đầu óc choáng váng, không chỉ bị đánh, còn phải nghe đối phương lải nhải chuyện xa xưa.
“Đại nhân, đại nhân, tôi sai rồi.” Đồ Tể nằm trên mặt đất, hai tay bảo vệ đầu, co lại thành một cục thịt.
Thế nhưng Tiêu Trần vẫn không có ý dừng tay: “Lúc bổn Đế hai mươi lăm tuổi có được ‘Ngục Long’, lấy được chìa khóa mở ‘Đao Ngục’, từ đó về sau đi lên đỉnh cao nhân sinh, đương nhiên bổn Đế cũng không có cưới bạch phú mỹ.”
Đồ Tể hơi mở cánh tay, hé ra một đường nhỏ nhìn về phía Huyết Nương Tử ở bên cạnh, thần sắc điềm đạm đáng yêu.
Huyết Nương Tử vỗ trán, nghĩ thầm ‘lão mập đáng đời ông lắm, nói nhảm nhiều như vậy làm gì’.
Nhưng vì phòng ngừa Đồ Tể bị đánh ch.ết, Huyết Nương Tử vẫn làm ra mấy khẩu hình miệng.
Đồ Tể thông qua hình dáng khẩu hình của Huyết Nương Tử, biết được lời cô ta muốn nói cho đã biết chính là: ‘Đừng nói nhảm. ’
“Sông Tịch Tịnh, sông Tịch Tịnh. Thiên Tà Động ở sông Tịch Tịnh.” Đồ Tể lớn tiếng hô.
“Năm bổn Đế ba mươi, nàng ấy đã ba ngàn. Than ôi tạo hóa trêu ngươi, tuổi tác chênh lệch lớn như vậy, chắc chắn là có khoảng cách mà, nàng ấy vẫn luôn theo đuổi bổn Đế, nhưng bổn Đế là loại nghé con gặm cỏ già đó sao?” Bây giờ Tiêu Trần đang nói đến chuyện lúc mình ba mươi tuổi.
Tiêu Trần ngừng nhớ lại quá khứ, tay cũng ngừng đánh Đồ Tể.
Thấy Đồ Tể co ro như một cục thịt ch.ết trên mặt đất, có chút tiếc nuối nói: “Còn có chuyện hơn vạn năm chưa kể đâu.”
Cả người Đồ Tể khẽ run rẩy, suýt chút nữa lại bật khóc: ‘Nếu để cậu nói chuyện vạn năm thật, dự là tôi sẽ bị đánh thành nhân bánh bao quá. ’
Nghe Đồ Tể nói ‘sông Tịch Tịnh’, sắc mặt Huyết Nương Tử liên tục thay đổi.
Tiêu Trần nhạy bén, bắt được sự biến hóa trên mặt Huyết Nương Tử, hơi tò mò hỏi: “Sao thế? Chỗ đó có vấn đề à?”
Huyết Nương Tử gật đầu: “Sông Tịch Tịnh là một cấm địa của mười đại gia tộc, hiện do bốn nhà Úy Trì, Công Tôn, Lữ, Lãnh trông coi. Bên trong có gì thì không ai biết được.”
Nói xong, Huyết Nương Tử hơi nghi ngờ, nhìn về phía Đồ Tể hỏi: “Mặc dù bốn nhà này không màng thế sự, nhưng với tư cách năm họ mười tộc, thực lực của một nhà thôi, đoán chừng cũng có thể tiêu diệt Thiên Tà Động các ông. Sao bọn họ có thể mắt mở trừng trừng nhìn mấy người các ông làm càn trên địa bàn của mình chứ.”
Đồ Tể gãi gãi đầu nói: “Rất rất lâu trước đây...”
“Hửm?” Tiêu Trần nhìn Đồ Tể, phun ra một chữ.
Đồ Tể khẽ run rẩy, sau đó dùng giọng điệu cực nhanh, nói như là đổ đậu ra khỏi ống trúc: “Động chủ Thiên Tà Động là người nhà họ Lữ. Thiên Tà Động ở sông Tịch Tịnh là được bốn nhà này chấp nhận. Hơn nữa Thiên Tà Động chỉ ở nửa đoạn trước sông Tịch Tịnh, căn bản là không chạm đến trung tâm của nó được.”
Trong lòng Huyết Nương Tử hiểu rõ, trong chuyện này dự là đã có giao dịch ngầm bẩn thỉu gì đó.
Tiêu Trần dắt Lạc Huyền Tư ra ngoài cửa: “Vậy thì đi thôi.”
Vẻ mặt Đồ Tể đau khổ: “Đại nhân, chỗ kia không đi được đâu. Ở đấy tà môn lắm, không có thuyền quỷ da người đặc chế, liều lĩnh xông bừa vào đó rất dễ xảy ra chuyện.”
Tiêu Trần nhướng mày, giơ nắm tay làm bộ muốn đánh, Đồ Tể sợ đến thân thể co rụt lại, sau đó thì đại nghĩa lẫm nhiên nói: “Vì đại nhân lên núi đao xuống biển lửa tôi còn đi được, một cái sông Tịch Tịnh nho nhỏ tính là gì chứ.”
“Chưa bao giờ thấy qua người mặt dày vô liêm sỉ như vậy luôn.” Huyết Nương Tử không nhịn được, bĩu môi nói.
...
Trấn Thái Bình là một trấn nhỏ không tranh với đời.
Trấn nhỏ toàn phố cũ vừa chen chúc vừa chập hẹp, đường xá gồ ghề đầy gạch đá, đi trong ngõ hẻm thì cứ như lạc vào mê cung, nhìn mãi không thấy đầu ra.
Một cô gái trẻ có ngoại hình xinh đẹp sắc xảo, ăn mặc thời thượng đang hứng thú đánh giá mọi thứ xung quanh.
Áo T-shirt đơn giản cùng quần jean bao quanh đường cong động lòng người, trên chóp mũi có mấy đốm tàn nhang nho nhỏ, càng khiến cô gái tràn đầy sức sống thanh xuân.
Bím tóc đuôi ngựa sau đầu cô gái vung vẩy theo chuyển động của cơ thể, vung vào trong lòng những người đi đường.
Cô gái đeo ba lô leo núi, hình như là du khách tới đây tham quan du lịch.
Người trấn nhỏ tò mò nhìn cô gái trẻ này, dù sao chỗ này cũng khép kín lại lạc hậu, quanh năm suốt tháng, không mấy khi được nhìn thấy người từ bên ngoài đến.
Cô gái nhìn di động trong tay, lông mày hơi nhíu lại: “Đến lúc nào rồi, sao còn chưa tới chứ?”
Lúc này ở đầu hẻm nhỏ, một cô gái mặc váy dài xuất hiện.