Chương 88: Người mặt dày vô liêm sỉ
Cô gái có mái tóc dài tới eo, điềm đạm nho nhã, váy trắng bị gió thổi bay bay, khiến cô nhìn như một đóa tuyết liên không nhuốm bụi trần.
Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là ngực cô gái này hơi phẳng, y như cái sân bay.
Nhìn thấy cô gái như tuyết liên không nhuốm bụi trần kia, ánh mắt của cô gái tóc đuôi ngựa cong cong thành hình trăng non.
“Lãnh Tiểu Lộ, sao bây giờ em mới đến?” Cô gái tóc đuôi ngựa vui vẻ chạy đến bên cạnh, vỗ một phát lên vai, suýt nữa thì khiến cô ta lảo đảo ngã sấp.
Cô gái tên Lãnh Tiểu Lộ cũng không giận, miệng tươi cười, nụ cười ấm áp như mùa xuân tháng ba.
“Chị Mộng Mộng, chị đến lâu chưa?”
“Công Du Mộng, Lãnh Tiểu Lộ.” m thanh thô lỗ vang lên.
Một thiếu niên mặc áo ba lỗ, vóc người vạm vỡ chạy về phía hai cô gái.
Áo ba lỗ bị cơ bắp như nham thạch trên người cậu ta căng chặt.
Công Du Mộng ngăn trước người Lãnh Tiểu Lộ, vẻ mặt đề phòng nhìn thiếu niên: “Úy Trì Bá, cậu đừng có mà sáp lại gần như thế, nhìn đống thịt trên người cậu là thấy ghét rồi.”
Úy Trì Bá dừng bước lại, có chút vô tội nhún vai: “Đám con gái mấy cô làm gì biết thưởng thức.”
Úy Trì Bá nói xong còn làm ra mấy tư thế thể hình, khoan hãy nói, đúng là có vẻ như thế thật.
Làm xong động tác này, cậu ta chớp mắt với Lãnh Tiểu Lộ đang đứng sau lưng Công Du Mộng: “Thế nào Tiểu Lộ, không tệ chứ?”
Lãnh Tiểu Lộ mỉm cười gật đầu.
Được khẳng định, Úy Trì Bá vui đến run bắn cả người, lấy máy ảnh từ trong túi ra: “Tiểu Lộ, lát nữa nhất định phải để tớ chụp mấy tấm hình đấy.”
Công Du Mộng đoạt lấy máy ảnh, vẻ mặt không vui nói: “Tên khốn này, lại muốn cầm ảnh của Tiểu Lộ đi bán hả?”
“Thưởng thức riêng thôi, riêng thôi, hì hì, hì hì.” Úy Trì Bá chột dạ cười.
Lúc này Công Du Mộng nhìn đồng hồ đeo tay: “Sao chú Trí còn chưa đến?”
Úy Trì Bá bĩu môi, có tí khó chịu nói: “Nhìn thấy đám người nhà họ Lữ kia là bực mình, mặc kệ đám cà chua trứng thối Thiên Tà Động kia không thèm quản.”
Lần này Công Du Mộng không cãi lại Úy Trì Bá, bởi vì với việc này, cô ta cũng nghĩ mãi không thông. Thiên Tà Động ở nửa đoạn trước sông Tịch Tịnh đã được một khoảng thời gian, nếu không có nhà họ Lữ che chở thì đã bị bọn họ tiêu diệt từ lâu rồi.
Cô ta thật sự không hiểu, tại sao nhà họ Lữ lại tình nguyện để danh dự của gia tộc bị hao tổn, cũng không muốn giải quyết triệt để việc này.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Công Du Mộng đột nhiên vang lên. Sau khi nghe máy, Công Du Mộng ờ ờ vài tiếng.
Cúp điện thoại, Công Du Mộng nhún vai nói: “Chú Trí kêu chúng ta trực tiếp đến bờ sông chờ chú, chú chuẩn bị ‘thuyền quỷ da người’ xong thì sẽ tới tụ họp với chúng ta.”
Úy Trì Bá nhún vai tỏ vẻ không sao cả, sau đó cười bỉ ổi với Lãnh Tiểu Lộ sau lưng Công Du Mộng: “Tiểu Lộ chúng ta cùng đi đi!”
Lãnh Tiểu Lộ lắc đầu: “Các cậu đi trước đi, không biết Tiểu Tiểu chạy đi đâu chơi rồi, tớ tìm được nó rồi tới sau.”
Tiêu Trần hứng thú đánh giá bố cục cả trấn nhỏ, kiến trúc ở đây đều dựa theo quy luật và phương vị nhất định để xây dựng, toàn bộ trấn nhỏ chính là một Mê Hồn Trận.
Nếu có người bên ngoài đi vào trấn nhỏ, chắc chắn sẽ không hiểu tại sao mình lại lạc đường.
Hơn nữa, Tiêu Trần còn phát hiện cây cối nước non bên ngoài trấn nhỏ đều có hơi thở của trận pháp. Đám cây cối, nước non này che dấu toàn bộ trấn nhỏ, khiến người thường không tìm thấy được.
Đương nhiên, những thứ này với Tiêu Trần mà nói, còn chẳng bằng cả đồ chơi cho trẻ nhỏ.
Tiêu Trần cảm nhận khí tức chung quanh, phát hiện có mấy cỗ khí tức rất không thân thiện.
Đồ Tể lướt qua xung quanh, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nơi này là trạm đầu tiên để đi vào sông Tịch Tịnh, bị bốn gia tộc kia khống chế rất chặt, người ngoài không thể tới đây được.”
Huyết Nương Tử thở dốc, nói: “Bá đạo thế cơ à, đây có phải địa bàn tư nhân của bọn họ đâu?”
“Nương Tử, nói chuyện ở đây cô cũng phải chú ý một chút. Cho dù cô là cao thủ Kim Cương Cảnh, bốn gia tộc này đoán chừng cũng không coi cô ra gì đâu. Hơn nữa, bọn họ hẳn là đã được ‘Mạng Nhện’ trao quyền cho khống chế ở đây.” Đồ Tể cúi đầu ngày càng dè dặt, xem ra áp lực mà bốn gia tộc này tạo ra cho lão rất lớn.
“Meo ~ eo.”
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, một tiếng mèo kêu mềm mại đưa tới sự chú ý của họ.
Tiêu Trần cúi đầu nhìn, cười cười.
Chẳng biết từ lúc nào, một con mèo nhỏ màu đen đã đi tới bên chân Tiêu Trần, hình như mèo con không sợ người lạ tí nào, cong người lượn quanh chân Tiêu Trần.
Vừa vờn quanh vừa dùng cái đầu nhỏ cọ chân hắn nữa, nhìn như rất thích Tiêu Trần.
Tiêu Trần xòe bàn tay ra, mèo đen nhỏ thoáng cái đã nhảy vào trong lòng bàn tay hắn