Chương 90: Sông Tịch Tịnh
Số mèo có thể chế tác Linh Miêu Châu vốn đã ít đến đáng thương, nhà họ Lãnh lại nổi danh yêu mèo, không rút bao giờ rút hồn phách mèo còn sống ra chế tác Linh Miêu Châu, dẫn đến việc để một viên Linh Miêu Châu ra đời, phải chờ tới một con huyền miêu chậm rãi ch.ết già.
Những yếu tố này cộng lại, khiến một viên Linh Miêu Châu nhất định phải có giá trên trời.
Tiêu Trần nhìn viên châu màu xanh lam kia, cười cười: “Thu lại đi, tôi không cần.”
Nhìn bóng dáng Tiêu Trần đi xa, Lãnh Tiểu Lộ có hơi khó hiểu gãi gãi đầu, đây phỏng chừng là lần đầu tiên trong lịch sử đưa Linh Miêu Châu ra mà lại bị cự tuyệt.
Đồ Tể đi theo sau Tiêu Trần, không ngừng há hốc miệng, rất muốn nói, nhưng vừa nghĩ tới cảnh cáo lúc trước của Tiêu Trần lại không dám mở miệng, thật sự là khiến lão nghẹn muốn ch.ết.
Huyết Nương Tử cũng là thấy hơi buồn bực, cho dù không cần dùng Linh Miêu Châu kia, cầm bán cũng có được một khoản tiền lớn. Hơn nữa những năm gần đây, nhà họ Lãnh khống chế số lượng Linh Miêu Châu đưa ra ngoài rất nghiêm ngặt, điều này làm cho giá trị của nó lại càng tăng cao.
Tiêu Trần nhìn Lạc Huyền Tư được mình dắt đi, hơi đau lòng sờ đầu của cô, nghĩ vẫn nên mau chóng giải quyết việc này, miễn thời gian kéo dài lâu lại xuất hiện biến cố gì đấy.
“Lão mập, dẫn đường, đi Thiên Tà Động ngay lập tức.” Tiêu Trần ở bên cạnh nói.
“Đại... nhân, tiến vào sông Tịch Tịnh nhất định phải ngồi thuyền quỷ da người, con sông kia thật sự rất tà môn, tin tôi không sai đâu.” Đồ Tể vỗ bộ ngực, thề son thề sắt nói.
Tiêu Trần nhe răng nói: “Cho ông hai lựa chọn. Một là tôi đánh ch.ết ông, sau đó tự đi tìm Thiên Tà Động. Hai là hiện tại, ngay lập tức dẫn đường, cho ông mười giây đồng hồ suy xét.
Đồ Tể cắn răng, trên gương núc ních thịt đầy mồ hôi.
“1.”
Tiêu Trần bắt đầu đếm.
“10.”
Tiêu Trần trực tiếp nhảy từ một tới mười, Đồ Tể bỗng cảm thấy phấn chấn tinh thần.
Lão ta cười rạng rỡ, bắt đầu ở phía trước dẫn đường, bộ dạng có lòng cầu sinh cực mạnh.
“Đại nhân mời ngài, khà khà, khà khà.”
Đồ Tể dẫn đường, đi tới bên một dòng sông nhỏ. Sông nhỏ trong suốt thấy đáy, dòng nước lững lờ, xung quanh xanh um tươi tốt, nhìn thế nào cũng là một chỗ nuôi người rất tốt.
Tiêu Trần trực tiếp chém gãy một gốc đại thụ bên bờ sông, ném vào giữa dòng nước.
Thân cây nặng nề bắt đầu chìm xuống đáy sông, một luồng tử khí bùng lên từ dưới chân Tiêu Trần, bao bọc lấy đại thụ, đại thụ dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, nhanh chóng lụi tàn khô héo.
Thời gian dần qua, đại thụ lại nổi lên mặt nước. Tiêu Trần ôm Lạc Huyền Tư nhảy lên trên đại thụ đã khô héo.
Chiêu thức mà Tiêu Trần để lộ ra thật sự khiến Đồ Tể kinh ngạc không thôi, cướp đoạt sức sống, thủ đoạn này nhìn thế nào cũng giống cách làm của tà phái.
Chờ hai người còn lại đứng vững, dưới chân Tiêu Trần vừa dùng lực, đại thụ đã vèo vèo rẽ nước xông về phía trước.
Đại thụ xuyên qua dòng sông nhỏ, nhanh chóng lướt đi, cảnh tượng xung quanh xẹt qua như đèn kéo quân.
Nhưng theo thời gian trôi qua, sắc mặt Đồ Tể càng ngày càng khó coi, mồ hôi lạnh làm mái tóc của lão ta ướt nhẹp.
Huyết Nương Tử thấy hơi khó hiểu, đoạn đường này đi tới, phong cảnh tươi đẹp, chim hót hoa nở giống y như thế ngoại đào nguyên, sao lão mập này lại căng thẳng như vậy chứ?
“Lão mập, ông khẩn trương như vậy làm quái gì hả?” Huyết Nương Tử thật sự không nhịn được nỗi tò mò trong lòng, mở miệng hỏi.
Thế nhưng sau khi mở miệng rồi thì lại hơi có tí hối hận, cẩn thận nhìn sắc mặt Tiêu Trần đang đứng ở phía trước nhất, thấy hắn không có phản ứng thì nỗi lòng căng thẳng mới dịu lại.
Đồ Tể đoán chừng cũng là nhịn nổi nữa, thấy Huyết Nương Tử mở miệng nói chuyện, lập tức trả lời: “Chỗ này căn bản vẫn không tính là là sông Tịch Tịnh, khi nào tới ‘cổng Lạc Quỷ’ thì mới tính là thật sự bước vào địa bàn của sông Tịch Tịnh.”
“Anh nói nghe tà dị dữ vậy, rốt cuộc thì trong sông Tịch Tịnh này có thứ gì chứ?” Huyết Nương Tử hỏi tiếp.
Đồ Tể méo miệng, sắp khóc đến nơi rồi: “Tôi cũng không biết.”
“Khụ.”
Huyết Nương Tử suýt nữa thì tự sặc ch.ết vì nước bọt của mình: “Ông bị khùng hả! Không biết mà còn ngồi đấy dọa người. Nói thế nào thì ông cũng là cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong đấy, ông không cần mặt mũi nữa à?”
Đồ Tể thở dài: “Không phải tôi nhát gan, trước đây Thiên Tà Động có một cao thủ Kim Cương Cảnh, ỷ vào thân thủ mình rất giỏi, liên tục đòi ra ngoài đi tiểu, hay lắm, đi tiểu một cái thì nước tiểu cũng không còn luôn.”
“Phụt.”
Huyết Nương Tử suýt chút nữa phun một búng máu ra ngoài, một cao thủ Kim Cương Cảnh vì đi tiểu mà biến mất đến nước tiểu cũng không tìm thấy? Con mẹ nó, ông đang kể chuyện ma hả?
...
Tiêu Trần nhắm mắt, cảm nhận khí tức xung quanh. Dọc theo đường đi cũng không có thứ đặc biệt gì.