Chương 91: Sông Tịch Tịnh (2)
Theo thời gian trôi qua, khoảng chừng hai tiếng sau, Tiêu Trần đột nhiên mở mắt.
“Tới rồi.” Tiêu Trần lạnh lùng nói.
Đồ Tể và Huyết Nương Tử đều chấn động toàn thân, bọn họ cũng cảm nhận được sự biến hóa ở xung quanh.
Sông nhỏ vốn xanh um tươi tốt, mát mẻ dễ chịu nhưng thoáng một cái, toàn bộ thế giới trước mắt đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Rất giống khi bạn chơi game, đang xoát phó bản rừng cây.
Nhoằng một cái đã bị truyền tống đến ghềnh bãi trên sa mạc.
Không khí quanh người bỗng trở nên nóng bức, cây cối xanh um tươi tốt biến mất, thay vào đó là núi lớn liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối. Quỷ dị nhất chính là những núi lớn này lộ ra màu xám tro, như là thi thể đã ch.ết lâu ngày.
Trên núi lớn màu xám tro không nhìn thấy tí tẹo sắc xanh lục nào, đưa mắt nhìn lại toàn là mộ màu xám trắng khiến cho lòng người vô cùng không thoải mái.
Sông nhỏ vắt qua hai ngọn núi lớn, như là đường mòn hoàng tuyền đi vào thế giới u minh.
Dòng nước vốn lững lờ thong dong của sông nhỏ cũng đột nhiên trở nên nóng nảy, nước sông đổi thành chảy xiết vô cùng. Trên sông cũng xuất hiện rất nhiều vòng xoáy lớn nhỏ.
Huyết Nương Tử nhìn những ngọn núi lớn màu xám tro kia thì da đầu tê dại, cả người lạnh toát, thậm chí còn có lượng lớn mồ hôi lạnh xuất hiện trên sống lưng.
Chỗ vày vốn có địa hình đồi núi, nhưng làm sao có nhiều núi lớn hùng vỹ đến như vậy được. Hơn nữa những ngọn núi này xuất hiện thật sự quá đột ngột, giống như có người cố ý đem bọn chúng tới nơi này vậy.
Những ngọn núi lớn xám ngắt đó cho cô ta cảm giác giống như những thi thể khổng lồ, dường như có thứ gì đó đã giết ch.ết những chúng.
Huyết Nương Tử cố gắng giữ vững tinh thần, khí thế trên người điên cuồng lưu chuyển, cuối cùng, cảm giác áp bách không rõ kia cũng giảm bớt không ít.
Huyết Nương Tử gắng gượng nặn ra một nụ cười, nói: “Lão mập, ông đúng là vô dụng, chỉ mấy ngọn núi đã khiến ông sợ vậy rồi.”
Đồ Tể bẹp miệng, nước mắt lộp bộp rơi xuống, khóc nức nở nói: “Bà cô ơi, cô cảm thụ tí đi, xung quanh chỗ này đã mất đi cái gì?”
Khí tức của Huyết Nương Tử tản ra ngoài, ngoại trừ núi lớn quỷ dị và nước sông đột nhiên chảy xiết, xung quanh hình như cũng không có nguy hiểm gì.
Nhìn vẻ mặt hơi nghi ngờ của Huyết Nương Tử, Đồ Tể lau lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “m thanh, âm thanh đấy!”
Được Đồ Tể nhắc nhở, lúc này Huyết Nương Tử mới chú ý tới điểm kỳ lạ lớn nhất.
Hình như mọi thứ xung quanh đều không có âm thanh. Không có tiếng trùng kêu chim hót, ngay cả nước sông chảy xiết dưới chân cũng không hề có tí âm thanh nào cả.
“m thanh đâu?” Huyết Nương Tử giật mình, vô thức hỏi.
“Mẹ nó, tôi biết thế nào được.” Giọng Đồ Tể mang theo tiếng nức nở.
Lúc này, trong đầu Huyết Nương Tử đột nhiên nhảy ra tên của con sông này: “Tịch Tịnh.”
Thời gian dần qua, khoảng cách đoàn người tiếp cận ngọn núi lớn xám trắng kia càng kéo gần, cảm giác giống như tử thi càng phát ra mãnh liệt hơn.
Điểm ch.ết người nhất chính là, Huyết Nương Tử cảm thấy khí tức lưu chuyển trong thân thể lại xuất hiện sự bế tắc, điều này làm cho cô ta vô cùng hoảng sợ.
Tới Kim Cương Cảnh đã là thủy hỏa bất xâm, khí tức trong cơ thể tự nhiên lưu chuyển, làm sao có thể xuất hiện hiện tượng bế tắc chậm chạp được.
“Trừ khi...” Trong lòng Huyết Nương Tử nảy ra một dự cảm chẳng lành.
“Trừ khi ở đây có đại nhân vật ngoài ‘Du Dã Cảnh’, khí tức của người đó lưu chuyển đã ảnh hưởng đến vùng thiên địa này, khiến vùng thiên địa này tự động áp chế người từ bên ngoài đến.”
Nhưng chuyện như vậy có thể xuất hiện được ư? Những ngọn núi lớn này vô cùng rộng lớn, phải là cảnh giới thế nào mới có thể ảnh hưởng được một khu vực rộng như vậy chứ.
“Ồ?”
Trong lúc Huyết Nương Tử đang suy nghĩ lung tung, Tiêu Trần lại phát ra một âm thanh mang theo nghi vấn.
Huyết Nương Tử nhìn ra phía xa, sắp tới cửa vào dãy núi lớn kia, một cái cây khô khổng lồ vắt ngang ở trên mặt nước, chặn đứng đường đi.
Huyết Nương Tử đưa mắt nhìn sang, cái cây khô kia có chu vi khoảng hai người ôm, vỏ cây màu nâu đậm, bên trên có một vòng tròn to cỡ nắm đấm.
Tiêu Trần nhíu mày, khống chế tử khí làm chậm tốc độ lướt tới của đại thụ dưới chân lại.
Lúc này, Đồ Tể dùng sức nuốt nước miếng cái ực, giọng hơi run rẩy hỏi: “Đại... đại nhân, có phải tôi hoa mắt không? Hình như tôi thấy cái cây khô kia động đậy.”
Huyết Nương Tử nhìn cái cây khô kia ở phía xa, lúc này sắc mặt đã thay đổi, bởi vì cô ta cũng phát hiện cái cây khô kia có động đậy mấy lần.
Tiêu Trần không tiếp lời, chỉ nhìn cái cây khô to lớn kia.
Cự ly càng ngày càng gần, hai người Đồ Tể và Huyết Nương Tử đều cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có từ trên cây khô kia, khiến bọn họ có cảm giác rất muốn trốn tránh.