Chương 95: Cương thi
Đồ Tể càng không ngừng lặp lại câu ‘Sao lại biến mất rồi? ’ thì hình như tinh thần càng loanh quanh ở giới hạn sụp đổ.
Huyết Nương Tử lắc vai Đồ Tể có vẻ không hiểu hỏi: “Đồ Tể ông tỉnh lại đi, một cỗ thi thể mà thôi. Biến mất không thấy nữa thì thôi, không có gì lạ cả. Có phải đã chìm xuống đáy sông rồi không.”
Toàn thân Đồ Tể run lên, ánh mắt mờ mịt khôi phục một chút ánh sáng, nuốt nước bọt cái ực, có hơi nghĩ mà sợ nói: “Vừa nãy cái xác kia còn cười với tôi đây.”
Huyết Nương Tử nghe lời Đồ Tể nói, trong lòng cũng thấy căng thẳng. Nơi này vốn đã vô cùng quỷ dị, thấy một cái xác cười với mình, không bị hù đến ngất ngay tại chỗ cũng là tốt lắm rồi.
Đồ Tể lau mồ hôi, thịt mỡ trên mặt không ngừng run rẩy: “Bộ xác cổ kia chắc chắn không thể chìm xuống được, tôi nhìn thấy rõ ràng, nó giống như tự nhiên biến mất ấy.”
Lúc này, Huyết Nương Tử đang nhìn chằm chằm vào cỗ thi thể nam mặc áo Tôn Trung Sơn thì đột nhiên lùi lại mấy bước trên đại thụ. Nếu không phải Đồ Tể nhanh tay nhanh mắt kéo lại, có thể Huyết Nương Tử đã trực tiếp lùi vào trong lòng sông.
Sắc mặt Huyết Nương Tử tái nhợt nhìn Đồ Tể nói: “Cỗ thi thể kia cũng... cũng biến mất rồi.”
“Nó có cười không?” Đồ Tể bèn vội vàng hỏi.
Huyết Nương Tử nghe thấy câu hỏi này, cả người khẽ run rẩy, sau đó miễn cưỡng gật đầu nói: “Cười.”
Miệng Huyết Nương Tử khép mở liên hồi, thế nhưng cuối cùng vẫn không phát ra âm thanh, bởi vì cô ta không biết hình dung vẻ tươi cười kia như thế nào.
Tà ác, quỷ dị, dữ tợn, những từ này hình như vẫn còn thiếu thiếu, không đủ để hình dung nụ cười kia.
Tiêu Trần nhìn mặt sông trống rỗng, khẽ nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện hai cỗ thi thể đột ngột xuất hiện đó đã thật sự biến mất.
Cái này không phải là biến mất bình thường trên mặt chữ, mà là hoàn toàn mất đi tất cả tung tích, giống như chúng chưa từng xuất hiện trên mặt sông.
Tiêu Trần hơi chuyển động, mười mấy con Minh Trùng xuất hiện trên đại thụ, dưới lòng bàn chân hắn.
Tiêu Trần chỉ huy Minh Trùng nhảy xuống sông, thế nhưng chuyện khiến hắn bất ngờ đã xảy ra. Bởi vì cảm ứng giữa hắn và Minh Trùng thế mà lại biến mất.
Tiêu Trần vuốt cằm, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ở đâu có tiểu động thiên? Có lẽ không gian đã xuất hiện vấn đề gì rồi.”
Tiêu Trần suy tư, thế nhưng dưới chân vẫn không ngừng lướt tới. Mấy chuyện quỷ dị này cũng không thể khiến Tiêu Trần coi trọng, quan tâm hơn.
“Lại xuất hiện kìa.” Lúc này giọng nói hoảng sợ của Đồ Tể vang lên.
Tiêu Trần nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên bên phải đại thụ lại xuất hiện một cỗ thi thể. Lần này là một phụ nữ trung niên mập mạp, nhìn cách ăn mặc, chắc là ở những năm 90.
Đồ Tể cắn răng tập trung nhìn chằm chằm vào cỗ thi thể kia rồi bất ngờ đưa tay nhanh chóng túm lấy cỗ thi thể kia.
“Ông làm cái quái gì thế?” Huyết Nương Tử phát hiện điều dị thường của Đồ Tể, thế nhưng đã không kịp ngăn cản.
Tiêu Trần khẽ cau mày, nhưng không hề ngăn cản động tác của Đồ Tể.
“Rầm.”
Thế mà Đồ Tể lại có thể vớt cái xác ra khỏi nước. Lão ta hơi giật mình nhìn cỗ thi thể kia, lúc này hình như chính lão ta cũng không thể tin được, có thể vớt cái xác lên dễ như vậy.
Đồ Tể xách theo thi thể, chân tay có hơi luống cuống. Lão ta cũng không biết nên xử lý cái xác trên tay thế nào.
Tiêu Trần hơi híp mắt lại, nhạy bén phát hiện trong nháy mắt khi thi thể bị nhấc lên, không gian xung quanh xuất hiện một luồng dao động không dễ gì phát giác được.
Trong lòng Tiêu Trần đã hiểu rõ, nhưng lúc này thi thể trên tay Đồ Tể đột nhiên làm xảy ra chuyện.
Thi thể vốn đang an tĩnh nhắm mắt lại bất thình lình mở mắt. Tròng mắt nó có màu xanh lục khiến người ta rất không thoải mái, hơn nữa khóe miệng xác nữ này cũng lộ ra một biểu cảm quỷ dị cười như không cười.
Đồ Tể sợ đến cả người mềm nhũn, nhấc tay ra muốn ném thi thể vào trong sông.
Nhưng sau đó Đồ Tể cảm thấy trên cánh tay đột nhiên đau đớn, móng tay của cái xác chẳng biết từ lúc nào đã bấu vào trong cánh tay lão ta.
Huyết Nương Tử nhìn cánh tay Đồ Tể, không biết từ khi nào móng tay của xác nữ đã biến thành màu đen, độ dài cũng tăng không ít.
Đồ Tể chỉ cảm thấy một cơn đau nhức như kim châm muối xát từ truyền đi từ cánh tay. Cơn đau này xông thẳng lên đại não, khiến lão trở nên thiếu tỉnh táo.
“Grào.”
m thanh gầm phát ra từ trong miệng nữ thi, có hơi giống nhưng mà lại âm trầm hơn tiếng sói tru rất nhiều.
Theo nữ thi rít gào, hai chiếc răng nanh trắng như tuyết thò ra từ trong miệng nó, trực tiếp táp tới cổ Đồ Tể.
“Cương thi.” Huyết Nương Tử kinh hãi hô,
Nhấc chân đạp thẳng vào đầu thi thể.
Huyết Nương Tử đá một cước toàn lực vào đầu nữ thi, thế nhưng nó còn không buồn động đậy, thậm chí cả cái đầu cũng không di động tí nào.