Chương 96: Cương thi (2)
Mắt thấy Đồ Tể sẽ ch.ết dưới miệng nữ thi, một cánh tay hơi gầy yếu duỗi tới, chủ động đưa tới bên miệng nữ thi.
Huyết Nương Tử nhìn cánh tay nọ, trong lòng run lên, hoảng sợ hô: “Đại nhân cẩn thận thi độc.”
“Rắc.”
Rốt cuộc thì nhắc nhở của Huyết Nương Tử vẫn hơi muộn, miệng rộng của nữ thi đã hung hăng cắn lên cánh tay kia.
Chẳng qua cảnh máu tươi văng khắp nơi trong tưởng tượng cũng không xảy ra, ngược lại còn truyền đến âm thanh giòn tan.
Tiêu Trần hạ tầm mắt, có hơi nhàm chán ngáp một cái, trên tay hơi dùng sức.
“Rắc.”
m thanh vỡ vụn vang lên, hai cái răng nanh kinh khủng của nữ thi rơi ra ngoài.
“Úi trời, răng lợi cũng tốt đấy, ăn uống ngon lành nhỉ!” Giọng điệu nhạo báng của Tiêu Trần vang lên.
Vẻ mặt Huyết Nương Tử nghệt ra nhìn răng nanh rớt ra, đầu óc tạm ch.ết máy một phút.
“Gràooo.”
Nữ thi gãy răng nanh thì điên cuồng gào thét. Đồ Tể cũng thừa dịp nó nổi điên mà thoát ra.
“Bùm.”
Toàn bộ thi thể của xác nữ đột nhiên nổ tung, hóa thành bột mịn, biến mất ở bên trong trời đất.
Sau khi hơi sửng sốt, Huyết Nương Tử vọt tới bên cạnh Đồ Tể: “Đồ Tể, thế nào rồi, không sao chứ?”
Thời khắc này, Đồ Tể đúng là vô cùng thê thảm, cánh tay trái phải của lão ta bị xác nữ kia bấm ra mười lỗ máu. Máu đen mang theo mùi tanh hôi không còn ngừng chảy ra.
Lúc này thân thể Đồ Tể đột nhiên uốn éo, giống như là cả người đang bị chuột rút.
Sắc mặt Huyết Nương Tử trắng bệch nhìn Đồ Tể, không ngừng lui về phía sau.
Tiêu Trần nhếch miệng, có hơi phát bực nói: “Thằng cha này, suốt ngày chỉ có đánh rắm là giỏi.”
Nói xong, một chút tử khí chạy ào vào trong cơ thể Đồ Tể. Theo tử khí chạy trong cơ thể lão ta, lông mày Tiêu Trần hơi nhăn lại.
Tiêu Trần phát hiện Đồ Tể đã trúng một loại kịch độc có tính xâm lược cực mạnh. Thứ độc này đã chạy khắp toàn thân Đồ Tể.
Độc tính kịch liệt này cũng không phải là nguyên nhân khiến Tiêu Trần cau mày, nguyên nhân thật sự là tử khí của hắn thế mà lại không có cách nào loại bỏ được hoàn toàn thứ độc này.
Từ sau khi trở lại địa cầu, đây là lần đầu tiên xuất hiện thứ mà tử khí cũng không giải quyết được.
Mặc dù tử khí không cách nào loại trừ triệt để kịch độc kỳ quái ra khỏi cơ thể của Đồ Tể, thế nhưng đuổi ra phần lớn thì vẫn có thể làm được.
Theo thời gian trôi qua, vết thương không ngừng chảy máu của Đồ Tể cũng khôi phục lại bình thường, máu đen tanh hôi cũng biến thành sắc đỏ của người bình thường.
Huyết Nương Tử nhìn Đồ Tể dần dần khôi phục lại như thường, trong lòng đã nhấc lên sóng to gió lớn. Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy có người chữa được vết thương do cương thi cắn.
“Khụ khụ.”
Hình như Đồ Tể đã tỉnh táo lại, nặng nề ho khan mấy tiếng. Lúc này khuôn mặt lão ta tiều tụy như là vừa trải qua một cơn bệnh nặng.
Đồ Tể đột nhiên xoay người quỳ gối trước mặt Tiêu Trần.
“Bộp bộp bộp.”
Đầu Đồ Tể đập mạnh lên trên đại thụ, trong miệng không ngừng nói: “Đa tạ ân cứu mạng của đại nhân.”
“Đa tạ ân cứu mạng của đại nhân.”
Đầu Đồ Tể dập trên đại thụ, âm thanh bộp bộp truyền đi rất xa trên mặt sông tuyệt đối yên tĩnh này.
Nhưng cục diện khiến người ta lúng túng lại xuất hiện. Người bình thường đối mặt với người khác tạ ân, hẳn là sẽ bày tỏ đây chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến… để thể hiện lòng hiệp nghĩa của mình.
Nhưng con hàng Tiêu Trần này thì ngược lại, cứ như là không nhìn thấy Đồ Tể đang dập đầu, bơ đẹp lão ta ở một bên.
Trong lòng Đồ Tể đắng chát, nhưng Tiêu Trần không nói gì thì lão ta sao mà dám dừng lại. Lúc này chuyện Đồ Tể muốn làm nhất chính là cho mình hai cái bạt tai: “Này thì nhiều chuyện, này thì rảnh rỗi không có gì làm, này thì nịnh nọt.”
Tiếng dập đầu bồm bộp của Đồ Tể khiến bầu không khí quỷ dị trên sông Tịch Tịnh có thêm một tí nhân khí.
Chỗ Đồ Tể dập đầu đã sưng vù lên, lão ta làm ra vẻ đáng thương nhìn về phía Huyết Nương Tử, mong đối phương nói giúp mình một câu.
Huyết Nương Tử bĩu môi nghĩ thầm: ‘Chuyện là ông tự tìm, còn muốn nhờ bà đây biện hộ nữa à, ngộ nhỡ cái tên không làm theo lẽ thường kia quay sang chỉnh mình thì sao, mình biết tìm ai mà nói lý. ’
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương của Đồ Tể, Huyết Nương Tử vẫn kiên trì mở miệng: “Đại nhân, ngài xem Đồ Tể này...”
“Làm sao, cứu cái mạng chó của lão, dập đầu mấy cái vẫn còn ngại lỗ vốn à?” Tiêu Trần quay đầu lại, nhìn cái trán sưng vù của Đồ Tể, suýt nữa thì đã cười ra tiếng.
“Được rồi được rồi, đầu chó này của ông cũng không cứng lắm, chờ lúc về tôi sẽ truyền cho ông một bộ Thiết Đầu Công, đảm bảo ông có dập đầu một ngày một đêm cũng chả bị cái mẹ gì đâu.”
Đồ Tể như được đại xá, ngồi liệt trên đại thụ, nghe câu tiếp theo Tiêu Trần nói, tóc gáy đều dựng hết cả lên.