Chương 98: Mã Tiểu Hạm

Lúc này, Tiêu Trần chợt cảm nhận được trong không gian truyền đến một trận dao động kỳ dị. Hắn tạm thời đặt suy nghĩ đi bắt một con cương thi về chơi một tí ở trong lòng sang một bên, ngẩng đầu nhìn về chỗ không gian dị động.


Núi vẫn một màu xám trắng, điểm khác biệt duy nhất là ở dưới chân núi bên phải. Ở đó xuất hiện một khối đất trống.
Chỗ đó hẳn là bãi sông lộ ra sau khi mực nước nước sông giảm xuống, diện tích không lớn lắm, cũng chỉ khoảng chừng trăm mét vuông.
“Tìm được bọn mi rồi.”


Thật ra lúc trước, trong khoảng thời gian mất liên lạc với Minh Trùng trong lòng Tiêu Trần đã đoán được nguồn gốc của sự quỷ quái ở chỗ này.


Ở đây chắc là có kết giới hình thành từ oán khí, về phần rốt cuộc là kết giới gì thì Tiêu Trần vẫn cần đi vào trong kết giới rồi mới có thể xác định được.


Tiêu Trần suy nghĩ một lát, tử khí dưới chân đột nhiên thoát ra, bao vây toàn bộ đại thụ, thậm chí ngay cả Đồ Tể và Huyết Nương Tử đều bị tử khí bao ở trong đó.


Tiêu Trần thản nhiên nói: “Hai người ở đây chờ tôi. Hơn nữa, không nên tùy ý rời khỏi đại thụ, ở đây có thể có oán khí đủ để ảnh hưởng đến tâm cảnh.”
Nói xong, Tiêu Trần ôm Lạc Huyền Tư bay tới bãi sông kia.


available on google playdownload on app store


“Đại nhân, đại nhân đừng bỏ tôi lại nhé!” Đồ Tể đứng trên đại thụ kêu to, dáng dấp thê thảm, rất giống cô vợ nhỏ bị vứt bỏ.
Huyết Nương Tử nghĩ tới lời nói của Tiêu Trần, trong lòng đột nhiên bừng tỉnh.


Từ sau khi tiến vào Dòng Sông Câm Lặng, hình như lá gan của mình và Đồ Tể, còn có tâm lý thừa nhận đều giảm xuống không ít.
Bây giờ nghe thấy Tiêu Trần nói mới hiểu được thì ra là bởi vì bị oán khí ảnh hưởng.


Huyết Nương Tử bị tử khí vây quanh, tất cả tâm trạng hồi phục lại như lúc ban đầu, nhìn về phía Núi ch.ết Chóc màu xám trắng xung quanh, nỗi sợ hãi không tên đã giảm bớt đi rất nhiều.
Nhận ra điều này lại làm hai người khiếp sợ.


Tiêu Trần không biết được lúc mình bước đến chỗ bờ sông thì không hiểu sao bỗng nhiên biến mất giống như hai thi thể lúc trước.
Theo thời gian dần trôi đi, bầu không khí yên tĩnh khiến trong lòng hai người nôn nao, ở trong hoàn cảnh yên tĩnh tuyệt đối như thế này rất có thể sẽ khiến người ta nổi điên.


May mắn là bởi vì có tử khí vây quanh, oán khí không thể ảnh hưởng đến tâm trí của bọn họ, hai người vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu tinh thần bất ổn.
"Đồ Tể, hát một bài nghe xem nào."


"Một sờ, sờ lên đầu chị gái, mái đầu tóc đen như mực, tựa như mây đen che đầy trời. Ôi chao ôi, tựa như mây đen che đầy trời.
"Một sờ, sờ lên đầu chị gái, mái đầu tóc đen như mực, tựa như mây đen che đầy trời. Ôi chao ôi, tựa như mây đen che đầy trời.


Hai sờ, sờ đến lông mày chị gái, đôi mày cong lại cong, tựa như trăng lưỡi liềm. Ôi chao ôi, tựa như trăng lưỡi liềm."
Hai sờ, sờ đến lông mày chị gái, đôi mày cong lại cong, tựa như trăng lưỡi liềm. Ôi chao ôi, tựa như trăng lưỡi liềm."


"Ông sờ mẹ ông à?" Huyết Nương Tử quay qua nhìn Đồ Tể đầu heo mặt như cái búa.
Tiêu Trần vừa đặt chân đến bờ sông thì không khí xung quanh đột nhiên trở nên vặn vẹo không thể hình dung. Tiếp theo, cảnh tượng trước mắt cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.


Không gian sáng ngời đột nhiên biến thành tối đen, vốn dĩ đang là buổi trưa mặt trời đứng bóng nhưng lúc này lại có một vầng trăng màu đỏ như máu treo trên đỉnh đầu.


Bầu không khí nóng bức lúc trước cũng biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là gió nhẹ quất vào mặt mang đến cảm giác mát mẻ.
Tiêu Trần ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng đỏ kia, khóe môi khẽ cong lên: "Thì ra là một cái kết giới chấp niệm."


Xung quanh trống không, không có núi lớn cũng không có sông nhỏ, chỉ có thảm cỏ xanh um tươi tốt và cây cối cao to.
"Chậc chậc, trăng máu mọc lên, có phải là sắp có chuyện lớn xảy ra rồi không!" Tiêu Trần trêu chọc đi về phía trước, Lạc Huyền Tư trong lòng ngực vẫn giống như người gỗ, không nhúc nhích.


Theo thời gian trôi qua, Tiêu Trần cũng không nhớ là đã đi bao xa, lúc hắn sắp không còn kiên nhẫn nữa chuẩn bị cưỡng ép phá vỡ kết giới thì cảnh tượng trước mắt lại đột nhiên xuất hiện biến hóa.


Ở phía trước cách đó không xa xuất hiện một khoảng đất trống, khoảng đất trống kia lớn đến giật mình, ngước mắt nhìn không thấy đường biên.
Trên bãi đất trống đứng đầy người.


Tiêu Trần đi về phía trước, muốn đưa tay chạm đến người trước mắt, nhưng bàn tay lại xuyên qua thân thể người kia.
Tiêu Trần vỗ trán, nhớ tới nơi này chỉ là một cái kết giới, chuyện xảy ra bên trong đều là tái hiện lại mà thôi.


Tiêu Trần đi xuyên qua đám người, nhưng đám người kia lại giống như đi không đến cuối, căn bản không thể ước chừng chỗ này rốt cuộc có bao nhiêu người.


Lúc này Tiêu Trần chợt nheo mắt, nhìn lại con đường phía sau mình đã đi qua thì thấy một đốm sáng màu xanh lục ở trong đêm đen chợt sáng chợt tắt.
Tiêu Trần nhún vai, một con Minh Trùng lớn bằng nắm tay xuất hiện trên vai hắn, bả vai Tiêu Trần run lên, Minh Trùng rơi xuống đất.


Sau khi Minh Trùng rơi xuống nhanh chóng bay tới đốm sáng màu xanh lục kia.






Truyện liên quan