Chương 99: Mã Tiểu Hạm (2)
Theo Minh Trùng tiếp cận, thông tin về đốm sáng kia cũng phản hồi đến trong đầu Tiêu Trần.
Thì ra đốm sáng xanh lá kia là một cái đèn lồng, người đang cầm chiếc đèn lồng kia là một ông lão lưng còng tuổi gần sáu mươi, trông có vẻ là người cổ đại, nhưng cụ thể là triều đại nào thì Tiêu Trần cũng không nhìn ra.
Đi theo phía sau ông lão là một cô gái mặc váy dài bồng bềnh, cô gái kia vô cùng xinh đẹp, một thân váy trắng không nhiễm bụi trần, dưới ánh trăng sáng chiếu rọi như thác nước đổ xuống giống như Thường Nga tiên tử bước ra từ Cung Quảng Hàn.
Tuy rằng vô cùng xinh đẹp nhưng gương mặt cô gái lại lạnh băng đến cùng cực, giống như ngọn núi băng vạn năm không thay đổi.
"Tiểu thư, trên trời mọc trăng máu, tất có yêu ma hiện thế, chuyến này tiểu thư đi phải cẩn thận." Ông lão lưng còng đi ở phía trước lải nhải.
Nghe lời ông lão nói thì xem ra hai người hẳn là quan hệ chủ tớ.
Cô gái đi theo sau ông lão lưng còng lại không nói một lời, ánh mắt trước sau vẫn nhìn chằm chằm về phía trước.
Bỗng nhiên cô gái đột nhiên dừng bước, nhìn khoảng đất trống mênh mông xuất hiện trước mặt.
Ông lão lưng còng run lên, chiếc đèn lồng màu xanh lục trong tay suýt chút nữa đã rơi xuống đất.
"Tiểu thư, đây là?"
"Luyện thi." Cô gái trả lời lại một câu bằng giọng lạnh băng.
Không chờ ông lão lưng còng nói tiếp, một giọng nói khác đã vang lên trong trời đất.
"Mã Tiểu Hạm, cái mũi của ngươi vẫn thính như chó nhỉ, giấu ở chỗ này vẫn có thể bị ngươi tìm được." Giọng nữ kia nghe rất êm tai, mang theo một chút quyến rũ.
"Công chúa Linh Nguyệt." Ông lão lưng còng nghe thấy giọng nói kia, sắc mặt trở nên hơi khó coi.
"Con chó già ông cũng có chút kiến thức đấy nhỉ." Giọng nói quyến rũ kia lần thứ hai vang lên.
Ông lão lưng còng bị nhục mạ cũng không tức giận, chỉ giơ đèn lồng lên, dường như muốn tìm ra chủ nhân của giọng nói đang ở đâu.
Ông lão lưng còng giơ đèn lồng màu xanh lục đậm trong tay lên qua khỏi đỉnh đầu, sau đó ông ta buông lỏng bàn tay gầy gộc teo tóp giống như chân gà ra.
Đèn lồng màu xanh lục cũng không rơi xuống đất giống như trong tưởng tượng, ngược lại vững vàng đứng yên trong không khí, như là được một bàn tay vô hình cầm lấy.
Đèn lồng màu xanh lục ở trong không trung bắt đầu xoay tròn, cuối cùng chỉ về phía một cây đại thụ ở đằng xa.
"Đèn dẫn hồn quỷ, Mã Tiểu Hạm, lão cẩu nhà họ Mã này của cô cũng có chút bản lĩnh đấy nhỉ."
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trên ngọn cây đại thụ, nhìn về phía ông lão lưng còng mở miệng châm chọc.
Trên người cô gái đạp trên ngọn cây dưới ánh trăng mặc một bộ cung trang hoa lệ, ba ngàn sợi tóc đen vấn lên đỉnh đầu, cần cổ trắng như tuyết dài như thiên nga làm người ta miệng đắng lưỡi khô.
Ngọn cây bị cô gái giẫm lên nhẹ nhàng đong đưa, khiến cho dáng vẻ thướt tha của cô gái cũng đong đưa theo, giống như đứa trẻ nghịch ngợm đang chơi đùa.
"Bác An, ông về trước đi." Cô gái được gọi là Mã Tiểu Hạm nói với ông lão lưng còng.
Ông lão vừa rồi bị cô gái mặc cung trang nhục mạ mặt cũng không đổi sắc, nhưng sau khi nghe Mã Tiểu Hạm nói xong lời kia sắc mặt đột nhiên trở nên u ám.
Đôi môi khô khốc giật giật, nhưng cuối cùng cũng không nói ra được lời gì.
Là người nhìn tiểu thư nhà mình lớn lên nên lão rất hiểu cô, đôi môi mở ra khép lại cuối cùng vẫn không nói ra được một lời.
‘Tiểu thư nhà ông ta, truyền nhân duy nhất của nhà họ Mã, có lẽ đã chuẩn bị không thể ra khỏi đây rồi. ’
‘Tiểu thư nhà ông ta, truyền nhân duy nhất của nhà họ Mã, có lẽ đã chuẩn bị không thể ra khỏi đây rồi. ’
Ông lão lưng còng cũng hiểu tiểu thư kêu ông ta trở về, là muốn ông ta dẫn dắt cô bé do tiểu thư lựa chọn ra trở thành truyền nhân đời sau cho nhà họ Mã.
Khuôn mặt ông lão lưng còng bị nước mắt từ đôi mắt vẩn đục làm cho ướt đẫm, nhìn tiểu thư nhà mình thật lâu không muốn rời đi.
Mã Tiểu Hạm bước về phía trước vài bước, không biết từ khi nào trong tay đã có thêm một thanh kiếm dài màu vàng kim.
Mã Tiểu Hạm nhẹ nhàng vạch một kiếm lên mặt đất, kiếm khí lập tức cắt mặt đất ra thành một cái rãnh dài.
"Qua vạch này, chém." Nói xong dưới chân Mã Tiểu Hạm phát lực, bay lên đánh tới cô gái mặc cung trang trên ngọn cây.
Ông lão lưng còng lau nước mắt, quỳ xuống dập đầu ba cái thật mạnh.
"Tiểu thư bảo trọng." Nói xong ông lão lưng còng sải bước rời đi.
Mã Tiểu Hạm lướt đi cực nhanh, đánh thẳng đến đầu cô gái mặc cung trang trên ngọn cây.
Cô gái mặc cung trang lại không chút hoang mang cười duyên một tiếng: "Mã Tiểu Hạm, chẳng phải nhà họ Mã cô am hiểu nhất là giết cương thi sao, hôm nay tôi cho cô giết đủ."
Nói xong cô gái mặc cung trang biến thành làn khói màu đen biến mất trong không khí.
Mã Tiểu Hạm mất đi mục tiêu tấn công chỉ có thể trở về chỗ cũ, đôi mắt phượng xinh đẹp hơi nheo lại, nhìn biển người trên bãi đất trống phía trước.