Chương 101: Chết vì chính nghĩa là lời tỏ tình động lòng nhất ta từng nghe
"Ôi chao, Mã Tiểu Hạm cô rốt cuộc là có quen người này hay không nào?" Cô gái mặc cung trang trêu đùa.
Mã Tiểu Hạm không hề có bất cứ phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô gái mặc cung trang.
"Cô không quen à! Vậy để tôi long trọng giới thiệu với cô, thi vương mới sắp ra đời."
Cô gái mặc cung trang nhẹ nhàng búng tay, quả cầu máu trên đầu người đàn ông lập tức chui vào đỉnh đầu anh ta.
"Người đàn ông này tên là Mặc Phương Húc, đại thiếu gia nhà họ Mặc, nghe nói anh ta thích một cô gái, cô gái kia hình như tên là Mã gì đó, ha ha thật là thú vị mà."
Vẻ mặt cô gái mặc cung trang có hơi dữ tợn, dường như là đang trút giận.
Nhưng vào lúc này, người đàn ông bị quả cầu máu nhập vào đột nhiên mở mắt, đôi mắt đỏ tươi mang theo sát ý vô biên.
Một luồng áp lực xông tận trời, lại mênh mông như biển rộng từ trên người người đàn ông tản ra, thi thể và nội tạng la liệt tứ tung xung quanh đều bị cuốn lên.
Người đàn ông chậm chạp há miệng, lộ ra hai cái răng nanh trắng như tuyết.
"Gào."
Người đàn ông đối diện với ánh trăng đỏ tươi như máu điên cuồng gào thét, mặt đất dường như cũng bị tiếng rống kia chấn động đến không ngừng rung chuyển.
Khóe môi cô gái mặc cung trang dần dần cong lên, nhìn thi vương hao tổn không biết bao nhiêu tâm huyết mới tạo thành được, cười hài lòng.
"Nào, hãy dùng người mi thích trở thành ngụm máu tươi đầu tiên đút no mi đi."
Cô gái mặc cung trang nói xong chỉ đầu ngón tay về phía Mã Tiểu Hạm.
"Gào."
Thi vương nghiêng đầu, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào Mã Tiểu Hạm.
Ngay sau đó trong không gian vang lên tiếng xé không khí, thi vương đã xông ra ngoài, nhưng trên đường thi vương di chuyển lại để lại từng cái tàn ảnh.
Nhìn từ xa giống như trong nháy mắt xuất hiện một bầy thi vương vậy.
"Lâm."
Lúc này giọng Mã Tiểu Hạm vang vọng cất lên, vang dội giữa những ngọn núi lớn mênh mông, thật lâu không tan đi.
Theo giọng nói kia vang lên, Mã Tiểu Hạm cũng dùng tốc độ cực nhanh bay lên không trung, đồng thời trên tay bắt đầu kết ấn.
"Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành."
Sau khi Mã Tiểu Hạm hoàn thành kết ấn, một ảo ảnh khổng lồ màu xanh xuất hiện sau lưng cô ấy.
Ảo ảnh kia có râu hổ bướm đuôi, thân dài như rắn, có vảy giống cá, sừng giống nai, vuốt như chim ưng.
Một tiếng rồng ngâm vang dội giữa đất trời, mở ra khí thế mãnh liệt, mang theo uy nghiêm của thiên địa, làm vạn vật kinh sợ.
Lúc này trên người Mã Tiểu Hạm được luồng ánh sáng trắng nhè nhẹ bao phủ, khiến cô ấy trông như Thánh Nữ thần thánh không thể xâm phạm.
"Thần long, diệt..." Chữ ‘tà’ còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, sắc mặt Mã Tiểu Hạm đột nhiên thay đổi, một luồng khói đen nháy mắt đã ăn mòn khuôn mặt cô.
"Ọe."
Mã Tiểu Hạm ói ra toàn là máu đen, thân thể lung lay không vững rơi thẳng xuống đất.
Theo Mã Tiểu Hạm rơi xuống đất, hư ảnh thần long phía sau cô ấy cũng lập tức tan đi.
Trong nháy mắt Mã Tiểu Hạm rơi xuống, một bóng người giống như ma quỷ đã đi tới trước mặt cô ấy.
"Xoẹt."
Một tiếng trầm vang lên, một bàn tay xuyên qua ngực Mã Tiểu Hạm.
Mã Tiểu Hạm nhìn cánh tay đang xuyên qua lồng ngực mình, ánh mắt vẫn không hề có bất cứ biến hóa gì, vẻ mặt lạnh băng đến cùng cực.
"Mã đại tiểu thư, đã biết thần long trừ tà của cô lợi hại thì sao tôi có thể không đề phòng được chứ. Mỗi một lần Thực Thi Ma ch.ết đều sẽ tản mát ra một ít độc tính, tích tiểu thành đại, ngay cả cô cũng không phát hiện ra." Cô gái mặc cung trang vặn eo nhỏ, giống như rắn nước lắc lư đến bên cạnh Mã Tiểu Hạm.
Mã Tiểu Hạm lạnh lùng liếc mắt nhìn cô gái mặc cung trang, cô gái mặc cung trang cảm nhận được ánh mắt không vui không buồn kia, giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức xù lông.
"Vì sao cả đời cô đều là loại ánh mắt này, cô không thể cười một cái hoặc là khóc một tiếng hay sao, tại sao cô mãi mãi giống như nữ thần ở trên cao, nhận hết cúng bái kính trọng của người đời. Ta mới là công chúa, những đãi ngộ kia phải nên thuộc về ta."
Cô gái mặc cung trang nói, vẻ mặt mang theo sự vặn vẹo điên cuồng.
"Bây giờ sắp bị người mình thích nhất giết ch.ết, tôi thật muốn biết trước khi ch.ết cô sẽ nói ra gì đấy."
Lúc này cô gái mặc cung trang giống như một người vợ cả ganh tỵ giết ch.ết ả vợ lẽ mà chồng mình yêu thương nhất, trong đôi mắt tràn ngập sự hả hê điên cuồng.
Mã Tiểu Hạm nhìn cô gái mặc cung trang, đột nhiên mỉm cười.
Đều là phụ nữ nhưng nhìn thấy nụ cười này cô gái mặc cung trang cũng ngơ ngẩn trong phút chốc.
Ngay sau đó cô ta thẹn quá hóa giận hừ lạnh nói: "Đã sắp ch.ết đến nơi rồi, cười cũng không ai nhìn đâu."
"Giết cô ta." Cô gái mặc cung trang ra lệnh.