Chương 102: Chết vì chính nghĩa là lời tỏ tình động lòng nhất ta từng nghe (2)
Vào lúc này, Mã Tiểu Hạm sắc mặt tái nhợt đang thở thoi thóp đột nhiên hồng hào lên, nhưng mà là đỏ ửng bất thường.
Một lá bùa màu vàng kim bỗng xuất hiện trong tay Mã Tiểu Hạm.
"Phừng."
Lá bùa màu bốc cháy, ngọn lửa màu vàng kim chiếu sáng một vùng xung quanh.
"Thần phù Thiên Sư Phủ?" Cô gái mặc cung trang hoảng hốt kêu lên, nhưng ngay sau đó cô ta lại cười ha hả.
"Có phải não Mã Tiểu Hạm cô có vấn đề rồi không, chẳng lẽ cô đã quên thi vương không sợ pháp thuật sao?"
Mã Tiểu Hạm không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa màu vàng kim kia.
"Xích Khóa Thần."
Mã Tiểu Hạm lạnh lùng phun ra ba chữ.
Cô gái mặc cung trang đột nhiên cảm nhận được linh cảm không lành, điên cuồng hét lên với thi vương: "Giết cô ta, mau giết cô ta."
Nhưng lúc này từng sợi dây xích đã từ trong ngọn lửa màu vàng kim bắn ra, dùng tốc độ cực nhanh trói chặt đầu và tay chân thi vương.
Thi vương bị dây xích màu vàng kim trói chặt, thét lên điên cuồng.
"Phựt."
Sợi dây xích ở chân trái bị thi vương giật đứt.
"Ha ha, Mã Tiểu Hạm cô thật đúng là ngốc, vậy mà lại dùng dây xích xỏ lỗ mũi trâu để đối phó với thi vương, cô đúng là trong lúc tuyệt vọng cái gì cũng dám thử mà."
Cô gái mặc cung trang thấy Xích Khóa Thần có vẻ không có tác dụng với thi vương thì lập tức đắc ý.
Mã Tiểu Hạm căn bản không hề để ý đến cô ta, chỉ bình tĩnh nhìn thi vương.
"Tôi biết anh thích tôi, nhưng tôi không thích anh. Hy vọng sau này anh đừng đi hại người, nếu không hậu nhân nhà họ Mã sẽ theo anh như hình với bóng."
Đây là câu cuối cùng Mã Tiểu Hạm nói ra.
Sau khi nói xong, vẻ đỏ ửng không bình thường trên mặt Mã Tiểu Hạm đột nhiên sáng ngời, từng sợi màu vàng kim uốn lượn chạy trên mặt cô, hình thành một bức đồ án.
Giờ phút này cả gương mặt Mã Tiểu Hạm dường như toả sáng, mặt mày như họa, có lẽ bây giờ là lúc xinh đẹp nhất trong cuộc đời cô ấy.
Mã Tiểu Hạm giơ tay phải lên, không hề do dự cắm vào ngực trái của mình.
Tay thi vương và tay Mã Tiểu Hạm song song cắm trên người cô, làm giờ phút này Mã Tiểu Hạm trông vô cùng thê thảm.
"Sột soạt."
Mã Tiểu Hạm cứng rắn rút cánh tay bên trong ngực mình ra, để lại một cái lỗ đen lớn trên thân thể, ở vị trí lỗ đen vốn là trái tim bây giờ đã biến mất không thấy.
Trên tay Mã Tiểu Hạm đang cầm một trái tim đang nhảy lên, bên trên trái tim còn bọc kín bùa màu vàng.
"Linh Minh Thi Chú." Cô gái mặc cung trang hoảng sợ kêu lên.
‘Linh Minh Thi Chú’ này là cấm thuật của nhà họ Mã, nhưng thuật này lại không có tác dụng gì, hơn nữa cái giá phải trả lại rất lớn.
‘Linh Minh Thi Chú’ chỉ có một công dụng là đánh thức ký ức của cương thi, cái giá chính là trái tim người thi thuật.
Một môn pháp thuật râu ria như vậy nhà họ Mã không có ai đi học, e là đến toán học cũng không dùng đến, dù sao thì có ai ngốc đến nỗi dùng chính sinh mệnh của mình đi đánh thức ký ức kẻ thù chứ.
"Vì sao đến cả cấm thuật như vậy cô cũng phải học, vì sao chứ."
Mã Tiểu Hạm nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô gái mặc cung trang, giây phút này cô ấy thê mỹ lạ thường, như hoa mạn châu sa nở dưới địa ngục, chỉ vì để điểm xuyết cho tử vong.
"Bởi vì chị nhàm chán đấy, em gái." Mã Tiểu Hạm nói xong nhắm mắt lại.
Lúc này thi vương nhìn trái tim đang nhảy lên kia, trong ánh mắt tràn ngập điên cuồng, giống như trái tim kia có sức hấp dẫn cực lớn đối với anh ta.
"Phực."
Thi vương bức đứt dây xích màu vàng kim trên cổ, cắn lên trái tim kia.
"Không được, không được ăn." Cô gái mặc cung trang điên cuồng hét lên với thi vương, thanh kiếm trong tay nhằm ngay thi vương chém lung tung một cách điên cuồng.
Thanh kiếm mang theo kiếm khí mãnh liệt nhưng không hề gây ra chút tổn thương cho thi vương, thậm chí lực phản chấn còn làm khí huyết trong cơ thể cô gái mặc cung trang cuồn cuộn lên.
Thi vương từng chút từng chút cắn nuốt trái tim kia, dần dần động tác của thi vương chậm lại, một nửa trái tim còn dư lại trong tay bỗng rơi xuống đất.
Cô gái mặc cung trang nhìn thấy thi vương có biểu hiện khác thường, biết tình thế không còn nghiêng về phía mình nữa, nếu chờ đến lúc thi vương hoàn toàn hồi phục lại ký ức e là lúc đó mình còn ch.ết thảm hơn Mã Tiểu Hạm.
Cô gái mặc cung trang cười sầu thảm, chậm rãi biến mất tại chỗ, trong nháy mắt biến mất kia cô ta quay đầu lại nhìn Mã Tiểu Hạm, có lẽ chính bản thân cô ta cũng không nhận ra, lúc này gương mặt mình đã ướt đẫm nước mắt.
Thi vương bình tĩnh nhìn Mã Tiểu Hạm đã ngã xuống đất, rồi điên cuồng gào thét, anh ta thật bi thương, nhưng không rơi được một giọt nước mắt, bởi vì cương thi không có nước mắt.
Thi vương ôm chặt Mã Tiểu Hạm, không biết đã sai ở đâu.
Nhìn khuôn mặt đã biến thành màu tro tàn, thi vương nhẹ nhàng nâng tay muốn vuốt ve, nhưng lúc sắp chạm đến anh ta lại vội vàng rút tay về.