Chương 103: Còn nhỏ đã có nguyên cái sân bay
Anh ta sợ cô ấy tức giận, bởi vì cô ấy luôn không thích có người quá gần gũi với mình.
Lúc này dường như thi vương chợt nghĩ tới điều gì đó, nhìn cần cổ thon dài của Mã Tiểu Hạm, thi vương không hề do dự cắn xuống.
Thi vương chờ mong nhìn Mã Tiểu Hạm, nhưng mà chờ rất lâu rất lâu sau Mã Tiểu Hạm cũng không tỉnh lại giống như anh ta tưởng tượng.
Rốt cuộc thi vương không bình tĩnh nổi nữa, không ngừng dập đầu với ánh trăng, tựa như đang khẩn cầu trời xanh cho Mã Tiểu Hạm sống lại.
Bệnh tâm thần cay độc phá hư không khí sắp xuất hiện rồi!
Bệnh tâm thần cay độc phá hư không khí sắp xuất hiện rồi!
Tiêu Trần thấy mọi chuyện xảy ra trong kết giới, đáy lòng không chút gợn sóng, thậm chí còn hơi muốn cười.
Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, sinh và tử là một vòng quan trọng nhất của một thế giới.
Đây cũng là lý do vì sao người tu đạo luôn bị đại đạo thiên địa vứt bỏ. Bởi bọn họ là một đám người nghịch thiên mà đi.
Tiêu Trần biết chuyện trước mắt chẳng qua là một mảnh nhỏ không đáng kể được phát sinh trong dòng chảy thời gian bất tận mà thôi. Có lẽ mỗi ngày đều sẽ xảy ra. Tiêu Trần không muốn quản, cũng không tiện quản.
Muốn xuyên qua dòng chảy thời gian thay đổi một ít chuyện đã xảy ra là phải lây dính nhân quả rất nặng.
Tu đạo là tu cái gì, tu cô độc, tiêu dao thiên địa mà thôi, không có nhiều đạo lý lớn như thế.
Đối với người tu đạo, đặc biệt là dạng người tu đạo có năng lực lớn mà nói, nhân quả như vậy thường là trí mạng nhất.
Bởi vì vượt qua dòng chảy thời gian thay đổi một việc, bạn vĩnh viễn không biết trước được chuyện này về sau sẽ liên lụy tới bao nhiêu người, bao nhiêu việc.
Tuy vượt qua dòng chảy thời gian thật sự nghiêm trọng, nhưng trước kia Tiêu Trần ở Hạo Nhiên đại thế giới cũng làm không ít.
Sau khi Tiêu Trần thành Đế, cả ngày trừ ngủ ra chính là đi điền lỗ hổng hư không, sau đó Tiêu Trần phát hiện một chuyện rất vui. Ấy là tiến vào dòng chảy thời gian nhìn trộm tiên tử tắm rửa.
Nhưng mà chỉ chuyện nhỏ như nhìn người khác tắm rửa cũng khiến Tiêu Trần dính vào nhân quả, kết quả là một lần kia Tiêu Trần đang di chuyển trên hư không thì gặp gỡ hư không đại tan vỡ mà mấy chục vạn năm chưa chắc gặp một lần, cũng vì thế mà Tiêu Trần một lần nữa về tới địa cầu.
Tuy lần đó hư không đại tan vỡ có chút kỳ hoặc, hơn nữa trong đó loáng thoáng có bóng dáng người nào đó. Nhưng nói chung một phần là do Tiêu Trần lây dính nhân quả gặp báo ứng. Nhiều lắm là bị người ta nhân cơ hội lợi dụng một chút mà thôi.
Tiêu Trần ôm Lạc Huyền Tư chuẩn bị rời đi, đi vài bước lại ngừng lại.
Tiêu Trần nhìn Lạc Huyền Tư ngơ ngác thì hỏi: "Cô nhóc, địa cầu này bé con con thế thôi, đánh rắm là chạy xong một vòng. Thiên đạo ở đây cũng là thằng em trai, dù có động điểm tay chân cũng không ai làm khó được anh đây đâu. Hơn nữa, anh đây cũng muốn tiến vào dòng chảy thời gian xem vì sao sắp tới địa cầu sẽ xuất hiện đại thời đại nữa."
"Không nói gì à? Không nói gì anh coi như cô nhóc đồng ý đấy nhé!" Tiêu Trần ôm Lạc Huyền Tư, cằn nhằn nói liên mồm như bệnh nhân tâm thần.
Tiêu Trần có vẻ rất vừa lòng thái độ của Lạc Huyền Tư, gật gù nói: "Anh biết cô nhóc là một cô búp bê tốt bụng mà."
Tiêu Trần nhìn Mã Tiểu Hạm ch.ết thấu trong kết giới, ánh mắt ngắm ngực đối phương: "Còn nhỏ đã có nguyên cái sân bay rồi, đúng là con nhà giàu có khác!"
Tiêu Trần cảm thán xong mới buông Lạc Huyền Tư trong lòng xuống.
Tiêu Trần vuốt cằm, nghĩ làm thế nào mới có thể xuyên qua kết giới này, đi tới thế giới thực lúc trước.
Lúc này cũng vì sự tồn tại của kết giới nên thiên địa mới không cảm ứng tới sự tồn tại của mình. Như vậy thì mọi chuyện cũng đơn giản hơn nhiều.
Tiêu Trần ngồi chồm hổm dưới đất, cười khà khà ngây ngô như tâm thần.
Tiêu Trần đứng lên, toàn thân chợt dấy lên ngọn lửa màu đen, tiếp theo lộ ra chân thân.
Tiêu Trần hủy toàn bộ xương cốt trên người xuống dưới.
Nhìn xương chất thành đống dưới đất, Tiêu Trần không nhịn được cảm thán: "Con mẹ nó quá tiện!"
Tiêu Trần chỉ dư một cái đầu lâu lơ lửng giữa không trung, cất tiếng cười đầy quái dị.
Tử khí bắt đầu cuồn cuộn khắp người Tiêu Trần, tiếp theo, một cơ thể do tử khí đắp nặn dần thành hình.
Tiêu Trần bắt đầu đùa nghịch xương cốt trên mặt đất, không lâu sau, một trận đồ xuất hiện.
Trận đồ cũng không phức tạp, nhưng lại tản mát ra cảm giác tang thương của thời gian trôi qua.
Tiêu Trần cũng không định mang Lạc Huyền Tư theo cùng, nếu để cô nhóc lây dính nhân quả gì đó thì đúng là mất nhiều hơn được.
Tiêu Trần phân ra một ít tử khí để ý Lạc Huyền Tư, sau đó nhấc chân bước vào trận đồ, tử khí dưới chân nháy mắt phủ kín phạm vi trận đồ, ánh đen lập lòe, Tiêu Trần nhanh chóng biến mất tại chỗ.