Chương 104: Còn nhỏ đã có nguyên cái sân bay (2)

Một dòng sông nhỏ yên ả xuất hiện trước mắt Tiêu Trần, từng mảnh vỡ quá khứ chìm nổi phập phù giữa sông.
"Đúng là em trai nha. Sông nhỏ thế này đứng tè vào là có thể lũ lụt luôn." Nhìn thấy con sông nhỏ này, Tiêu Trần không nhịn được trêu chọc.


Tiêu Trần đi ngược dòng chảy của sông thời gian, cảnh sắc trước mắt biến hóa cực nhanh, xuân hạ thu đông, sinh lão bệnh tử.
Nhưng Tiêu Trần đi không bao lâu, cả con sông bất chợt biến mất.
Trước mắt đã không còn sông thời gian, chỉ dư lại bóng tối vô hạn.


"Dòng chảy thời gian bị cắt đứt, dù là thiên đạo nơi này cũng không thể làm được." Tiêu Trần đứng trước bóng tối trầm tư suy nghĩ.


"Chẳng lẽ là tiểu động thiên của vị đại năng nào dưới địa cầu? Không thể nào. Tiểu động thiên không thể sinh ra thiên đạo, bởi vì đại đạo của tiểu động thiên không được toàn vẹn."


Tiêu Trần đứng trước bóng đen vô tận thật lâu cũng không nghĩ ra đáp án. Tiêu Trần chưa từng gặp phải tình huống như vậy.
"Thôi bỏ qua, cái chỗ bé như cục cức thế này còn có người chơi ra đóa hoa được hay thế nào."
Tiêu Trần từng bước tiến vào dòng chảy thời gian.


Thi Vương không ngừng dập đầu với không trung, trong miệng phát ra tiếng nức nở. Lúc này dường như hắn còn chưa khôi phục công năng nói chuyện.
Không khí chợt xuất hiện vặn vẹo quái dị, tiếp đó Thi Vương tiên sinh thấy chuyện cả đời không thể quên được.


available on google playdownload on app store


Một kẻ đầu lâu xương khô, toàn thân khí đen lượn lờ chợt xuất hiện trước mặt hắn.
"Thiếu niên lang, vì sao ngươi lại bi thương đến vậy." Đây là câu đầu tiên cái đầu lâu khô kia nói ra, Thi Vương vĩnh viễn cũng quên không được, bởi vì đây là vận mệnh ban tặng.


Tiêu Trần lơ lửng giữa trời như kẻ lừa đảo, hỏi ra câu đầu tiên.
Thi Vương nhìn cái đầu lâu còn quái vật hơn cả mình trên đỉnh đầu, không biết làm sao cho phải.
‘Mẹ nó, đần hay sao? Thành Thi Vương cũng là đồ ngu. ’ Tiêu Trần không nhịn được chửi thầm trong lòng.


"Thiếu niên lang, là ngươi vừa kêu gọi bản đế sao?" Tiêu Trần không thể không hướng dẫn Thi Vương ngu ngốc này một chút.
Thi Vương nghe lời này như bất chợt thông suốt đầu óc, điên cuồng dập đầu với Tiêu Trần trên không trung.


Độ mạnh Thi Vương dập đầu làm Tiêu Trần rất vừa lòng. Dù sao trên đời này hiếm ai dập đầu mà đập nền đất ra thành cái hố to như này lắm. So với mập mạp dập mấy cái đã sưng phù như bánh bao kia thì khá hơn nhiều.


"Thiếu niên lang, thành ý của ngươi đã cảm động đến ta. Ta có thể thỏa mãn ngươi một nguyện vọng nha. À hú ù u." Lúc này Tiêu Trần rất giống ông chú kỳ quái lừa gạt bé gái đi xem cá vàng.


Thi Vương ngẩng đầu, cặp mắt đỏ tươi tràn đầy mong đợi. Kết quả vừa nhìn thấy hai mắt Tiêu Trần lại bắt đầu dập đầu rầm rầm.
Tiêu Trần khép hai hàm răng đầu lâu lại, tử khí hình thành tay tát cái ‘bép’ lên mặt Thi Vương.


"Ngươi ngu con mẹ nó à, bảo ngươi nói chuyện ngươi dập đầu làm cái gì? Ngươi khinh thường ta đúng không!" Tiêu Trần nói xong lại tát ‘bốp bốp’ hai cái lên đầu dưa của Thi Vương.
Hai tát này đánh cho Thi Vương cắm đầu xuống đất.


Thi Vương nhổ đầu mình dưới đất lên, nhanh như chớp chạy tới bên người Mã Tiểu Hạm đã tắt thở, ôm cô ta đến cạnh Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhìn hai lỗ to trước ngực Mã Tiểu Hạm cũng không nhịn được mà cảm thán: ‘Thảm thì thảm thật, nhưng sửa một chút chắc cũng chắp vá được đi. ’


"Đặt xuống đất." Tiêu Trần chỉ huy Thi Vương.
Tiêu Trần cởi áo khoác của Mã Tiểu Hạm ra, nhìn vòng ngực bình thản của đối phương không nhịn được bịt hốc mắt: "Đúng là người có tiền có khác, chất lượng của sân bay này, phẳng đến dọa người."


Tiêu Trần dùng tử khí vẽ lên người Mã Tiểu Hạm một đồ án quái dị. Sau khi đồ án hoàn thành, ba hồn bảy vía đã rời khỏi thân thể của Mã Tiểu Hạm đều bị cường ngạnh lôi ngược về.
Sau khi làm xong, Tiêu Trần lại nhìn nửa quả tim bị Thi Vương ăn dở, xoa cằm suy nghĩ.


Sau đó, Tiêu Trần lại tát lên đầu Thi Vương: "Thiếu niên lang, đi đem bữa khuya ngươi ăn dư tới đây."
Thi Vương nghe không hiểu lời Tiêu Trần, ánh mắt đầy mờ mịt.


Thi Vương mới sửng sốt một chút, đầu lại ăn một tát: "Ngươi chắc là đồ ngu thật đấy nhỉ. Vừa rồi mới ăn cái gì? Mới đó đã quên à?"
Thi Vương nhìn trái tim rách nát bên kia, toàn thân tản ra bi thương nồng đậm.


Tiêu Trần nhìn nửa quả tim trong tay Thi Vương, đầu to như cái đấu. Tuy rằng bây giờ chỉ có đầu lâu, không phải đầu.
‘Nát thế này rồi còn sửa kiểu gì? Không bằng lưu lại cho con hàng này làm bữa khuya tối mai cho rồi. ’ Tiêu Trần nhìn nửa quả tim trong tay, nói thầm.


Thật ra thực lực của Tiêu Trần bây giờ còn chưa đạt tới mức có thể hồi sinh người ch.ết gì đó. Lần nào mạo hiểm vượt dòng chảy thời gian mà đến chủ yếu cũng bởi vì có kết giới oán khí tồn tại, thiên đạo sẽ không dễ phát hiện, lại cũng muốn đi xem thứ trong dòng sông thời gian mà thôi, còn cứu người chỉ là thứ yếu.






Truyện liên quan