Chương 105: Không biết đặt tên chương là gì
Tiêu Trần tà tà liếc nhìn Thi Vương mặt đầy mong đợi bên cạnh, lòng có hơi căm tức.
"Rốt cuộc là ông đây nhàn phát rồ hay là nhàn phát điên đây? Nếu không giải quyết xong chuyện hôm nay thì chẳng phải thanh danh toàn trí toàn năng của bổn đế hoàn toàn sụp đổ ở chỗ này à?"
Nghĩ vậy, Tiêu Trần quay sang cho Thi Vương vẻ mặt mong đợi bên kia một tát.
Thi Vương bị đánh đến ngơ người, vẻ mặt đều viết ‘Mị là Thi Vương đấy! Ngài không có việc gì cũng đánh chơi thế à? Người ta không cần mặt mũi hay sao? ’
Không trung phía sau cũng bất chợt xuất hiện cảnh tượng quỷ bí.
Từng tảng lôi vân khổng lồ nhanh chóng tụ tập tới trên đỉnh đầu Tiêu Trần, giữa lôi vân là từng tia sét thô to như rắn nước, hình thành một lốc xoáy thật lớn.
Lôi vân càng áp càng thấp, áp đến mức cả vòm trời dường như muốn sụp đổ.
Lôi xà màu xanh lam giương nanh múa vuốt giữa đám mây, làm da đầu người ta run lên không thôi.
"Tới nhanh như vậy. Địa bàn nhỏ tốt thật, đánh cái rắm ngươi cũng ngửi cho ra." Tiêu Trần lầm bầm.
Thấy kiếp vân càng áp càng thấp, Tiêu Trần cắn răng, rút một chút ngọn lửa linh hồn từ hốc mắt ra, thô bạo chụp thẳng lên trái tim kia.
Làm xong toàn bộ, Tiêu Trần trực tiếp nhét ngược trái tim đang bốc lên ngọn lửa màu lam kia vào lỗ hổng ở ngực Mã Tiểu Hạm.
"Đồ ngu kia, cái gì cần làm ta đều làm xong rồi, sân bay này có thể tỉnh lại hay không đều do ý trời. Thế nhé, chuồn đây."
Tiêu Trần nói xong đứng lên định rời đi, nghĩ một lát còn nói thêm: "Nếu sân bay thật sự có thể tỉnh lại, bảo con bé sống thành thật một chút, đừng có cả ngày nhàn không có việc gì nhảy nhót khắp nơi, làm bản đế dính nhân quả nặng quá."
‘Ruỳnh ruỳnh ầm! ’
Trên bầu trời truyền tới tiếng sấm vang dội nhiếp lòng người, một tia sấm màu lam khổng lồ uốn éo nện thẳng xuống đỉnh đầu Tiêu Trần.
‘A a a! ’
Theo tiếng sấm nổ vang, rất xa truyền tới một tiếng hét điên cuồng kinh thiên động địa.
Tiếng hét này cuồng loạn dẫn theo uy thế không gì sánh kịp, vậy mà có thể cường ngạnh đánh cho lôi vân trên không rách mướp một phần.
Tiêu Trần hơi nheo hốc mắt, nhìn về phía âm thanh truyền tới.
"Còn có một cái lớn, thú vị."
Thấy lôi xà trên không trung muốn nện xuống đầu, không khí trước mặt Tiêu Trần lại chợt xuất hiện một trận gợn sóng.
Tiêu Trần giơ ngón giữa với lôi vân: "Một ngày nào đó bản đế nhất định đánh ch.ết ngươi rồi ăn thịt. Thiên đạo trí chướng!"
Dứt lời, Tiêu Trần đã bước vào gợn sóng trước mặt.
Khoảnh khắc Tiêu Trần vừa bước vào gợn sóng, Mã Tiểu Hạm đang nằm chợt mở bừng mắt ra, đôi mắt màu tím lập lòe tia sáng yêu dị.
Quay lại kết giới oán khí, Tiêu Trần thu lại xương cốt của mình, biến trở về thiếu niên lúc trước.
Xong việc, Tiêu Trần giơ tay tát mình mấy cái thật mạnh.
"Cho mày đánh rắm nhiều này, cho mày xen vào việc của người khác này, cho mày ra vẻ ta đây này. Nếu con hàng kia về tới, phát hiện ngọn lửa linh hồn thiếu thì có mà nhảy dựng rơi cả quần."
Tiêu Trần vừa tát vừa ôm Lạc Huyền Tư đường cũ trở về.
Sở dĩ không đập vỡ kết giới tại chỗ là vì nghĩ tới nơi đang ở có khác biệt rất lớn với thế giới thực, nếu bây giờ chui ra chẳng may chui thẳng vào bụng Sơn thì phải mần sao?
Nếu thật chui vào bụng Sơn, bản thân không sao, cô nhóc lại phải chịu tội lớn.
Trở lại địa điểm bắt đầu tất cả mọi thứ, tử khí trên người Tiêu Trần chợt bùng nổ, tựa như một quả bom nổ trong phạm vi không gian hẹp vậy, đập tan toàn bộ kết giới.
Giờ phút này, tại một căn tứ hợp viện nho nhỏ ở Yến Kinh.
Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần mặc váy dài cúi đầu đứng trước một bức tranh treo tường.
Thứ trong tranh rất kỳ quái, không phải vị thần tiên quen thuộc nào, thậm chí còn chẳng thể nói là người.
Tranh vẽ một cái đầu lâu trắng nõn như ngọc, toàn thân tạo thành từ lớp sương tối như mực, từ xa nhìn chẳng khác gì quái vật.
Lúc này, một thiếu nữ thò đầu nhỏ vào khe cửa.
Thiếu nữ buộc tóc hai bên, gương mặt tinh xảo vô cùng nhưng nét mặt lại lộ ra nghịch ngợm, vừa thấy là biết khó bảo.
"Tiểu Ngọc, lại đây dâng hương." Cô gái váy dài thản nhiên nói.
Tiểu Ngọc không tình nguyện bĩu môi: "Sư phụ mỗi năm đều đến đây bái lạy đầu lâu này. Rốt cuộc người này là ai chứ? Con hỏi sư phụ cũng không chịu nói."
Cô gái váy dài rũ mi: "Ngài ấy là ân nhân nhà họ Mã chúng ta, nếu không có ngài ấy, rất có thể truyền thừa nhà họ Mã sẽ không đầy đủ như bây giờ. Thậm chí có lẽ đã đứt đoạn."
Thiếu nữ không tình nguyện dâng hương, thật sự không hiểu nổi vì sao sư phụ trẻ như vậy mà cả ngày đều trầm lặng như nước, thật cứ như người lớn tuổi rồi vậy.
Còn nữa, sư phụ luôn mặc chiếc váy dài lỗi thời kia, cũng không biết trong đầu sư phụ suy nghĩ cái gì.