Chương 106: Không biết đặt tên chương là gì (2)
Ma Đô, Lưu Vân Sơn.
Tại Ma Đô tấc đất tấc vàng này, sở hữu một đỉnh núi không nhỏ không phải chuyện chỉ có tiền không là được.
Tất cả mọi người đều biết Lưu Vân Sơn họ Mặc, trên núi có một người trẻ tuổi nhà họ Mặc đang ở.
Nhưng quái là quái ở chỗ, người già xung quanh Lưu Vân Sơn thường xuyên nhắc tới vì sao người kia còn trẻ như vậy.
Con cháu trong nhà càng nghe càng cảm thấy mấy cụ lẫn rồi, đầu óc không rõ ràng cho lắm.
Trên Lưu Vân Sơn có một căn nhà tranh nho nhỏ, chính giữa phòng ở treo một bức tranh.
Trong tranh là một cái đầu lâu trắng nõn như ngọc và thân hình tối đen như mực. Bức tranh này không khác biệt gì mấy với bức tranh tại tứ hợp viện nhỏ ở Yến Kinh kia.
Điểm khác duy nhất là trong bức tranh tại nhà tranh trên Lưu Vân Sơn này, đầu lâu kia giơ tay lên, dựng ngón giữa với bầu trời.
Một người trẻ tuổi đi vào nhà tranh, động tác thật chậm, dáng vẻ già nua nặng nề như người già.
Người trẻ tuổi dâng hương cho bức tranh kia, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"n công, nhiều năm như vậy rồi, Tiểu Hạm vẫn rất lạnh lùng với tôi. Tôi nên làm sao mới phải đây?"
"Chúng mày đừng làm bậy, đại nhân nhà tao sẽ về bây giờ đấy." Tiêu Trần vừa ra khỏi kết giới đã nghe quát tháo ầm ĩ.
‘Rầm, rầm! Phịch! ’
Kèm theo tiếng kêu như giết heo của Đồ Tể là tiếng vật nặng bị đánh đập thô bạo.
"Ranh con đừng có mà kiêu ngạo, đại nhân nhà chúng tao chính là Miêu Vĩnh Cường, giang hồ xưng là phán quan mặt lớn vô tình đấy!"
‘Ruỳnh. ’
Đồ Tể còn chưa dứt lời, tiếng va chạm lại vang dội.
"Nói! Các người tiến vào sông Tịch Tịnh làm gì?" Giọng nói của một thiếu nữ vang lên.
"Công Thâu Mộng, nói nhảm nhiều thế làm gì, đánh cho đến khi nói thì thôi chứ!" Một giọng nói hơi non nớt nhưng đầy tục tằng vang lên.
"Uất Trì Bá, có giỏi thì tự lên đi."
‘Rầm! Rầm! Rầm! ’
Tiêu Trần ôm Lạc Huyền Tư vào trong ngực, nheo mắt nhìn về phía tiếng động.
Có một con thuyền nhỏ đỗ trước cái đại thụ phía trước, diện tích không lớn lắm, đủ để chứa vài người.
Bề ngoài thuyền dường như được trùm một lớp da không rõ là da gì, trên da vẽ đầy phù xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đám phù này tản ra khí tức âm tà lạnh lẽo, làm cho chiếc thuyền nhỏ mơ hồ không rõ.
Trên thuyền có bốn người đang đứng, Tiêu Trần còn biết một người trong đó, chính là ‘cô gái nhỏ’ gặp ở trấn Thái Bình lúc trước."
Mà cách mặt đất hai, ba mét là một người trẻ tuổi cơ thể rắn chắc, toàn thân tản ra kim quang nhàn nhạt đang đánh đấm đại thụ của đoàn người Tiêu Trần.
"Miệng cứng đúng không, bố nhìn xem miệng mày cứng thế nào."
Uất Trì Bá vừa oanh kích đại thụ bị tử khí bao vây vừa nói.
Thật ra lúc này trong lòng Uất Trì Bá có khổ không nói nên lời. Khí đen bao lấy cái cây kia quái dị cực kỳ, dù đập thế nào cái cây vẫn lù lù bất động.
Nhưng vừa rồi trót khoác lác rồi, có đánh ch.ết Uất Trì Bá cũng không muốn thừa nhận bản thân không làm được gì.
Dù sao thì đàn ông không thể nói không được mà.
Đồ Tể nhìn người trẻ tuổi kia đánh nửa ngày hắc khí cũng không chút dấu hiệu tan rã, ngược lại người kia bị mất sức vô cùng thì vui sướng lấy một cục bột màu đen bị áp bẹp trong túi ra.
"Nhóc này, muốn ăn miếng bánh bao không? Hoàn toàn làm từ thủ công nhân thịt băm rau cải chính tông, cam đoan ăn xong dậy thì tốt đẹp."
Đồ Tể chọc ghẹo vài câu, lại nhìn cục bột đen kia, sau đó chậm rãi nhét cục đen mà mình gọi là bánh bao vào miệng dưới ánh mắt hoảng sợ của đám người.
Đồ Tể chóp chép miệng vài cái, nuốt bánh bao xuống, vẻ mặt còn thèm thuồng.
"Bánh bao mình làm đúng là già trẻ không chê, chất lượng."
Đồ Tể còn chưa nói xong đã ăn một tát lên đầu.
"Bánh bao, này thì bánh bao này, ông cho nhà mi ăn bánh bao này. Cái kia mà gọi là bánh bao à? Lừa ma chắc!"
Giọng Tiêu Trần vừa vang lên, bóng người cũng như quỷ mị xuất hiện trên cây đại thụ, điên cuồng tát tai Đồ Tể.
Đồ Tể vừa nghe giọng nói này là biết mình xong rồi, tự giác ngồi xổm trên cây, dùng tay bảo vệ đầu, không rên một tiếng, y như cục cưng nghe lời vậy.
"Bánh bao này, bánh bao này, cho ông ăn bánh bao này. Phán quan mặt lớn vô tình đúng không? Nào, nhìn cái bản mặt này đi, nhìn xem lớn cỡ nào. Có to bằng nắp cống không hả?"
Tiêu Trần vừa đánh vừa mắng, tuy Đồ Tể ôm đầu không rên một tiếng nhưng đã lệ rơi đầy mặt.
Lúc này, mấy người trên thuyền nhỏ đều mang tâm trạng khác nhau.
Công Thâu Mộng và một người đàn ông trung niên đều khiếp sợ ra mặt. Bọn họ hoàn toàn không phát hiện người trẻ tuổi đang tát người kia chui ra từ đâu.
Lãnh Tiểu Lộ ôm mèo con tò mò quan sát Tiêu Trần, mèo con trong lòng cô bé không ngừng vỗ vỗ chân, cứ như đang cổ vũ Tiêu Trần vậy.
Mà một người già nua có vẻ là người chèo thuyền thì nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.