Chương 107: Đập chuột chũi
"Uất Trì Bá, mau xuống dưới." Người đàn ông trung niên kia gọi to, giọng nói vô cùng nghiêm trang.
Uất Trì Bá bĩu môi, có hơi không tình nguyện, nhưng cậu ta cũng không phải đồ ngu, người có thể lặng yên không tiếng động xuất hiện trước mắt mọi người như vậy không phải hạng người cậu ta đối phó được.
Tiêu Trần nhướng mày, nhìn thấy Uất Trì Bá muốn quay lại thuyền nhỏ thì nhếch môi cười vui vẻ.
"Chỉ có tao được phép bắt nạt người mình dẫn tới thôi. Mày tính cái thá gì cũng dám khoa tay múa chân."
Tiêu Trần vừa nói xong, chân dậm mạnh nhảy thẳng về phía trước mấy mét, sau đó nghiêng người giữa không trung, dùng chân chỉ Uất Trì Bá.
"Ông mày bay lên làm một cước, đạp ch.ết đồ trí chướng nhà mày."
Tiêu Trần vừa bay người lên đã phóng về phía Uất Trì Bá.
Nhìn đôi chân to cỡ bốn mươi hai kia cách mình ngày càng gần, Uất Trì Bá ứa mồ hôi lạnh toàn thân. Bởi cậu ta phát hiện mình không thể nhúc nhích.
Sau đó Uất Trì Bá chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi chân kia đạp vào cái lưng già cỗi của mình.
Uất Trì Bá phun ra một búng máu tươi, sau đó bay ra ngoài như diều đứt dây vậy.
‘Đứt cái eo già rồi. ’ Đây là ý tưởng cuối cùng Uất Trì Bá nghĩ tới khi bay ra.
‘Rầm! ’
Uất Trì Bá rơi vào lòng sông, một bóng đen nhanh như điện lướt về phía Uất Trì Bá, đúng là người đàn ông trung niên trên thuyền nhỏ kia.
"Cẩn thận."
Công Thâu Mộng trên thuyền hoảng sợ nhìn giữa không trung, ra tiếng nhắc nhở.
Nhưng vẫn chậm một bước, một điểm nhỏ từ không trung rơi thẳng tắp xuống, sau đó người trung niên kia thấy một đôi chân to.
Người trung niên bị Tiêu Trần dẫm vào lòng sông, khí cơ toàn thân điên cuồng vận chuyển muốn nhảy thoát khỏi sông. Nhưng ông ta vừa nhô lên thì chân to của Tiêu Trần lập tức đón tiếp.
Lúc này, bên cạnh lại có một cái đầu xông ra, chính là Uất Trì Bá.
Tiêu Trần vui vẻ, cúi đầu hỏi đầu to của Uất Trì Bá: "Chơi đập chuột chũi à?"
Uất Trì Bá sửng sốt, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt.
Quả nhiên, ngay sau đó chân to của Tiêu Trần dẫm thẳng lên đầu cậu ta, hung hăng nhấn cậu ta xuống nước.
Uất Trì Bá vừa bị dẫm xuống, người đàn ông trung niên lại ngoi đầu lên.
Cứ như vậy một hồi, hai người uống no nước, bụng trướng to như phụ nữ có thai.
Cứ tiếp tục thế này thì chẳng bao lâu hai người sẽ bị căng ch.ết.
"Từng có một kẻ thi lặn với bổn đế. Các ngươi biết không? Đến giờ con hàng kia còn chưa ngoi lên. Đây là lần duy nhất bản đế nhận thua đấy."
Tiêu Trần vừa dẫm vừa nói.
Hai người trong sông có khổ không chỗ tố. Vốn bị dẫm xuống nước thôi thì thuận thế lặn sâu dời khỏi tên khủng bố này là được rồi.
Ai biết vừa định lặn xuống đã bị một luồng lực lượng vô hình kéo lại mặt nước.
"Dừng tay, tiếp tục như vậy bọn họ sẽ ch.ết mất." Công Thâu Mộng hô.
Tiêu Trần thấy Công Thâu Mộng thì cười ngoác miệng: "Hai cái vẫn không vui cho lắm."
Tiêu Trần vung bàn tay to, Công Thâu Mộng lập tức bị kéo bay về phía anh.
Công Thâu Mộng hoảng sợ giãy dụa, nhưng tu vi Tiên Thiên đỉnh phong lúc này lại không chút lực phản kháng.
Tiêu Trần đứng trên sông dẫm dẫm bên này, đạp đạp bên kia, chơi vui quên trời đất. Ba người trong sông ngoại trừ Công Thâu Mộng xuống nước cuối cùng thì hai người kia đã hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, trông như ch.ết đến nơi rồi.
"Xin… xin hỏi ngài có thể thả bọn họ không?"
Một giọng nói yếu ớt vang lên, ngay sau đó là một tiếng mèo kêu mềm mại.
Tiêu Trần dẫm trên đầu Uất Trì Bá, nhìn về phía chủ nhân giọng nói mềm ấm kia.
Tiêu Trần nhếch miệng cười: "Thả ba người bọn họ cũng được thôi, em để tôi thơm một cái là được."
"Hả?"
Lãnh Tiểu Lộ sửng sốt, gương mặt nhỏ dần đỏ ửng, lắp bắp nói: "Thế… không hay lắm đâu."
Ba người trong sông bây giờ nghe được yêu cầu của Tiêu Trần thì dù đã uống nước đến hấp hối vẫn nhìn về phía Tiêu Trần bằng ánh mắt quái dị.
Tiêu Trần lập tức phát lực dưới chân, lại dẫm Uất Trì Bá xuống dưới.
"Tiểu Lộ ục ục ọc ọc cứu ọc ọc khặc khặc…" Uất Trì Bá phun bong bóng chìm xuống dưới.
Người đàn ông trung niên và Công Thâu Mộng thấy Uất Trì Bá như vậy đều đầy mặt cầu xin nhìn về phía Lãnh Tiểu Lộ.
Lãnh Tiểu Lộ đỏ mặt, cuối cùng không chịu đựng nổi ánh mắt cầu khẩn của hai người, gật đầu đồng ý.
Con mèo nhỏ trong lòng Lãnh Tiểu Lộ chợt giãy ra, nhảy lên bả vai cô bé.
Con mèo nhỏ đứng trên vai Lãnh Tiểu Lộ kêu một tiếng non mềm với Tiêu Trần, sau đó vươn móng vuốt đẩy tóc mái trên trán bên trái Lãnh Tiểu Lộ ra.
Mèo con vẻ mặt mong đợi nhìn Tiêu Trần, tựa như thật sự ý bảo Tiêu Trần, đến đây, hôn chỗ này.
"Tiểu Tiểu, làm gì vậy?"
Lãnh Tiểu Lộ ôm mèo con vào lòng, cúi đầu nhéo mặt nó: "Đừng nghịch, Tiểu Tiểu."
Tiêu Trần thấy Lãnh Tiểu Lộ đồng ý thì sướng run cả người, lập tức nhảy đến trên thuyền nhỏ.