Chương 108: Thơm một miếng thì thả người
Tiêu Trần ngắm nghía gương mặt trơn bóng như lòng trắng trứng của Lãnh Tiểu Lộ thì vừa lòng gật gù, lưu manh bình phẩm: "Thật là xinh xắn."
"Meo…"
Con mèo nhỏ kêu lên với Tiêu Trần, miệng ngoác ra hớn hở.
Tiêu Trần xoa nhẹ đầu Lãnh Tiểu Lộ, Lãnh Tiểu Lộ đã cúi gằm mặt đến sắp chạm vào ngực rồi.
Tiêu Trần cười khẽ: "Trêu em thôi."
Nghe Tiêu Trần nói vậy, Lãnh Tiểu Lộ thở phào một hơi thật dài, ngước ánh mắt mông lung sương mù lên, tựa như thật sự có nước lay động bên trong vậy.
"Cảm ơn anh." Lãnh Tiểu Lộ mềm mại nói.
Tiêu Trần nhìn đỉnh đầu Lãnh Tiểu Lộ, một mảnh màu tím như có như không lơ lửng trên đỉnh đầu cô bé, thay đổi khó lường.
‘Vậy mà lại là khí vận màu tím. ’ Tiêu Trần không nhịn được cảm khái.
Cái gọi là khí vận rất mơ hồ, theo lý giải của Tiêu Trần chính là trời đất nhận mi làm con ruột, sau này nằm chơi cũng bị vận may lớn rơi trúng đầu.
Mà khí vận màu tím đã là vô cùng hiếm thấy, loại khí vận này có tư cách trở thành Đế Hoàng hoặc đại năng. Tuy nói vậy nhưng cũng khối người mang khí vận lớn đều ch.ết non trên đường.
Chỉ là Tiêu Trần có chút không rõ, nếu xem tình huống trước mắt thì linh khí và chế độ của địa cầu không thể xuất hiện người mang khí vận màu tím mới phải.
‘Cái gọi là đại thời đại gì đó sắp tới rồi sao? ’ Tiêu Trần thầm nhủ trong lòng.
"Cái đó… anh ơi, anh cứu bọn họ lên đã được không?" Lãnh Tiểu Lộ nhìn thấy ba người nổi trên mặt sông, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc thì cẩn thận hỏi.
"Hoảng cái gì, ngâm trương lên cũng quen."
"À!" Lãnh Tiểu Lộ không biết làm thế nào sờ đầu.
Tiêu Trần nhìn Lãnh Tiểu Lộ, nhớ tới hành động lương thiện của đứa nhỏ này ở trên trấn.
Tiêu Trần không nhịn được lắc đầu: "Thiện lương không phải chuyện gì xấu, nhưng thiện mà không phân xanh đỏ trắng đen, còn không biết tự lượng sức mình thì chính là đại ác. Đại đạo là độc hành, sau này trước khi làm việc nhớ động não suy nghĩ cẩn thận."
Dứt lời, Tiêu Trần lướt về phía đại thụ của mình.
Lãnh Tiểu Lộ không hiểu lời nói không đâu của Tiêu Trần, mờ mịt nhìn theo bóng dáng đối phương.
Về tới trên cây, dưới chân Tiêu Trần cuồn cuộn hắc khí, đại thụ nhanh như bay bước về phía trước.
"Nụ hôn nợ bản đế phải nhớ trả đấy nhé." Giọng nói Tiêu Trần từ xa vẳng lại, chọc cho Lãnh Tiểu Lộ lại đỏ mặt không thôi.
Lãnh Tiểu Lộ vớt ba người Uất Trì Bá lên thuyền. Uất Trì Bá vừa phun nước vừa há miệng buông lời tàn nhẫn: "Tao ọc ọc sớm hay muộn phải giết ch.ết ọc ọe ọe thằng ranh kia."
Người đàn ông trung niên điều động khí cơ trong cơ thể, nhanh chóng phun sạch nước trong người ra ngoài, nhìn về phía ông lão vẫn luôn nhắm mắt trên thuyền: "Bác Ngô, bác thấy sao?"
Ông lão chèo thuyền được gọi là bác Ngô mở to mắt ra, ánh mắt vẩn đục nhìn về phía Tiêu Trần rời đi.
Bác Ngô thở hắt ra một hơi thật dài: "Sâu không lường được."
Người đàn ông trung niên đã sớm nhận định trong lòng. Bác Ngô chính là truyền nhân duy nhất của gia tộc chế tác quỷ thuyền da người, sống tại trấn Thái Bình này không biết bao nhiêu năm rồi, tu vi cao đến mức gia chủ nhà bọn họ cũng phải e dè.
Nhưng ông cụ lại chỉ trấn giữ sông Tịch Tịnh, chưa bao giờ bước ra khỏi trấn nhỏ một bước. Nếu không bây giờ giang hồ này đã có một tuyệt thế cao thủ ngạo thiên hạ rồi.
Người đàn ông trung niên gật đầu nói: "Sau này gặp được người này thì ngàn vạn lần đừng trêu chọc đối phương. Nếu tôi nhìn không sai thì người phụ nữ trên cây lúc trước chính là Nhị đương gia của Huyết Sát Minh, một nhân vật Kim Cương cảnh đại viên mãn, rất khó giải quyết. Người như thế còn cung kính không thôi với người trẻ tuổi kia, xuất thân cậu ta chắc chắn không kém cạnh gì năm họ mười tộc chúng ta."
"Mặt khác, chuyện hôm nay tôi sẽ bẩm báo chi tiết cho gia tộc, để gia tộc quyết định xử lý chuyện này thế nào."
Công Thâu Mộng và Uất Trì Bá đều hậm hực gật đầu, bọn họ đều không phải ngu ngốc, cái gì nên làm, cái gì không nên làm bọn họ đều biết rõ trong lòng.
Người đàn ông trung niên nhìn trời, thấy chân trời đã ngả hoàng hôn, không lâu nữa trời cũng tối.
"Bác Ngô, sắp tối rồi, tới khu vực an toàn rồi hẵn nói. Ban đêm ở nơi này không dung nổi vật còn sống đâu."
Người đàn ông trung niên lấy một khối bàn tay lớn nhỏ được khắc đá trong túi bên người ra, nhìn thấy khắc đá, ông ta vô cùng ưu tư.
"Chẳng lẽ cuối sông Tịch Tịnh xảy ra chuyện gì sao?"
Bác Ngô chống thuyền nhỏ về tiến phía trước.
"Đại nhân, đại nhân, sự tôn kính tôi dành cho ngài cuồn cuộn như nước sông chảy mãi không ngừng, như Hoàng Hà tràn ra không thể cứu vãn. Từ nay trở đi tôi chính là con chó trung thành nhất của đại nhân, đại nhân bảo tôi đi Tây tôi chắc chắn sẽ không đi Đông, đại nhân muốn tôi ăn xác, tôi tuyệt đối không ăn canh. Đại nhân, làm cái bánh bao không?"