Chương 109: Thơm một miếng thì thả người (2)

Đồ Tể ở trên đại thụ thấy Tiêu Trần trị đám người kia không còn dư chút kiêu ngạo nào thì âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải dán Tiêu Trần như cao bôi da chó. Ngay cả người của năm họ mười tộc cũng không để ở trong mắt, đùi to như vậy còn tìm ở đâu được nữa?


Huyết Nương Tử nghe lời này của Đồ Tể thì sởn cả da gà. Thằng béo này không cần miếng liêm sỉ gì hết.
Nghe Đồ Tể nhắc tới bánh bao, Tiêu Trần không khỏi nghĩ đến cục đen sì như mực trong tay Đồ Tể vừa rồi, lập tức rùng mình.


Tiêu Trần nện thẳng vào hốc mắt Đồ Tể: "Mập mạp khốn kiếp, lại nhắc đến bánh bao tôi sẽ đánh ch.ết ông rồi ném cho chó ăn."
Đồ Tể ngồi xổm trên cây, ôm hốc mắt xanh tím suýt thì rơi nước mắt.
Trời tối dần, nhưng sông nhỏ vẫn liếc mắt vọng không tới cuối.


Đồ Tể đi qua đi lại trên đại thụ, nôn nóng khác thường.
Huyết Nương Tử thấy Đồ Tể lắc lư không ngừng thì rất phiền: "Đồ Tể, ông có tật xấu à, tăng động hay thế nào?"
Đồ Tể xị mặt béo nhìn Tiêu Trần đứng tại trước nhất, muốn nói lại thôi.


Huyết Nương Tử biết con hàng này bị đánh sợ, có chút vui sướng khi người gặp họa: "Có việc thì nói nha, sợ cái gì?"
Đồ Tể tự hỏi thật lâu sau, cắn răng, bày ra bộ dáng khẳng khái hy sinh: "Đại nhân, hay là chúng ta đến khu an toàn trước đi, không thể ở lại sông Tịch Tịnh vào ban đêm."


Tiêu Trần vừa liếc qua, Đồ Tể đã tự giác ôm đầu ngồi xổm xuống.
Lần này Tiêu Trần không đánh người, ngược lại rất hứng thú hỏi: "Vì sao không thể ở lại?"


available on google playdownload on app store


Tiêu Trần hỏi như vậy là bởi vì phát hiện theo sắc trời dần chuyển ám, cả sông Tịch Tịnh tựa hồ bắt đầu có chút không bình thường.


Vốn dòng sông hơi chảy xiết theo sắc trời trở tối hoàn toàn ngừng lại, hơn nữa toàn bộ oán khí trong không gian lúc trước đều tiêu tán không thấy, chỉ dư lại từng trận âm khí.
Đồ Tể vẻ mặt cầu xin: "Đại nhân, ta thật sự không biết, việc này đều là do trước kia nghe động chủ nói."


"Động chủ từng nói qua, sông Tịch Tịnh vào đêm khủng bố hơn ban ngày vô số lần, nếu không nhanh chóng đi tới khu an toàn trước khi trời tối, dù có quỷ thuyền da người cũng không ăn thua gì."
Tiêu Trần nắm sẵn lỗ tai Đồ Tể: "Nói nhảm đấy à?"


Đồ Tể quýnh lên, biết mình chắc chắn lại bị đánh đến nơi rồi, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trợn trắng mắt đương trường ngất xỉu.
Tiêu Trần sao sẽ để ý đến sông Tịch Tịnh vào đêm, nhấc Đồ Tể đã ngất xỉu lên tát lấy tát để.


"Tỉnh tỉnh, mập mạp. Tỉnh tỉnh, mập mạp."
Tiêu Trần tát nửa ngày cũng không thấy Đồ Tể tỉnh, nhức đầu nói: "Mập mạp, đứng lên ăn bánh bao này."
Đồ Tể từ từ mở to mắt, đập vào mắt là vẻ mặt châm biếm của Tiêu Trần, Đồ Tể hai mắt trợn trắng, lại muốn biểu diễn ngất xỉu tại trận.


"Còn dám ngất nữa thì tôi ném ông vào sông bây giờ."
Đồ Tể run bắn lên, nháy mắt tỉnh táo lại: "Đại nhân anh minh thần võ, thiên hạ vô địch, sao có thể sợ sông Tịch Tịnh vào đêm, đúng không Nương Tử."


Đồ Tể quay đầu nhìn về phía Huyết Nương Tử, Huyết Nương Tử bĩu môi quay đầu sang chỗ khác: "Bệnh thần kinh, không đâu cứ phải tự kiếm phiền phức làm gì. Đã biết không thể thay đổi ý tưởng của người ta còn cứ nhất định muốn dùng thân thể nghiệm."


"Còn bao xa mới đến Thiên Tà Động khốn kiếp kia?"
Đồ Tể nghĩ nghĩ: "Nếu không đi khu an toàn thì ngang qua tử địa Điếu Hoàng Tuyền cũng rất gần, với tốc độ bây giờ của chúng ta thì đại khái cần ba tiếng nữa."
Đêm đến.
Sông Tịch Tịnh vào đêm vẫn là yên tĩnh như đã ch.ết.


Trăng tròn màu máu đã treo lên cao trên bầu trời, khắp sông Tịch Tịnh được huyết nguyệt chiếu rọi tựa như phủ lên một tầng sương máu nhàn nhạt.
Không biết từ khi nào bắt đầu, sông Tịch Tịnh nổi gió, gió rất lớn nhưng không mang theo chút âm thanh nào.


Huyết Nương Tử điều động khí cơ toàn thân để ngăn cản làn gió quỷ dị này. Gió này khiến cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đồ Tể trúng thi độc nên không dám điều động khí cơ trong cơ thể, chỉ có thể dựa vào một thân mỡ béo chống lại gió lớn.


Môi Đồ Tể tái nhợt không một tia huyết sắc, trên mặt hiện lên lượng lớn hắc khí khiến ông ta thoạt nhìn như người ch.ết.
Tiêu Trần vung tay lên, tử khí bao hai người lại, ngăn cản làn gió âm lãnh cùng cực kia ở bên ngoài, hai người đồng thời thở phào một hơi.


Đồ Tể đặt mông ngồi xuống cây, há hốc miệng thở phì phò, mồ hôi lạnh từ trên người không ngừng chảy xuống.
Huyết Nương Tử có thể điều động khí cơ nên tình huống khá hơn Đồ Tể một chút. Cô ta lên tiếng hỏi: "Đại nhân, cơn gió này là gì?"


Tiêu Trần nhìn trái ngó phải, nhàn rỗi không có việc gì trả lời: "Hơi giống Thực Cốt m Phong, nhưng uy lực quá nhỏ, nhiều nhất chính là âm phong bản update."
‘Uy lực quá nhỏ? Ai có thể so được với biến thái nhà ngài chứ. ’ Huyết Nương Tử nghe Tiêu Trần nói xong thì bực bội thầm nói trong bụng.






Truyện liên quan