Chương 111: Êu, cháu trai!
Theo tiếng kèn hiệu, chúng vong hồn bắt đầu nổi điên như tiêm máu gà, vọt thẳng về phía Tiêu Trần.
m phong mãnh liệt nổi lên từng trận, huyết nguyệt trên không trung cũng bị âm khí tận trời che khuất, sông Tịch Tịnh lâm vào bóng tối tuyệt đối.
Màu đen dày đặc này tựa như có người đứng giữa trời đổ mực nước xuống vậy, sền sệt khiến người ta không thở nổi.
May mà hai người đều là tu hành giả, không đến mức không nhìn thấy gì giữa bóng đêm đen đặc này.
"Đại nhân, đại nhân." Huyết Nương Tử khẩn cầu.
"Kêu oan à." Tiêu Trần trợn mắt xem thường, nhìn về phía tiếng kèn phát ra nơi xa.
"Con bà nó, tìm được mày rồi."
Dù gì Tiêu Trần cũng có bạn là một trong tam đại Minh Ti của Minh Bộ, phải nói là cực kỳ hiểu rõ thế giới của người ch.ết.
m hồn hành quân quy mô lớn như vậy nhất định có đại bản doanh chỉ huy, mục đích của Tiêu Trần chính là tìm được đại bản doanh kia.
Bây giờ đã đạt được mục đích, kế tiếp là nghĩ xem nên xử lý bọn âm hồn trước mắt thế nào.
Tiêu Trần tăng thêm tử khí bao quanh đại thụ, bản thân đặt mông ngồi trên cây, nhắm mắt suy tư.
Huyết Nương Tử ngây ra nhìn động tác của Tiêu Trần, lại nhìn chúng vong hồn chật ních ngoài phạm vi tử khí. Đây là muôn biểu diễn tình tiết qua đời tại trận à?
Tiêu Trần bắt đầu lục tìm trí nhớ, tình huống bây giờ là âm khí ở nơi này quá mức khổng lồ, tuy rằng có khác biệt với con đường của người ch.ết chân chính nhưng cũng không lệch bao nhiêu.
Mà bây giờ tử khí có thể di động trên người Tiêu Trần trừ đi phần bảo vệ ba người Lạc Huyền Tư thì đã không quá đủ để sử dụng nữa rồi. Đương nhiên, chỉ bảo vệ chính mình thì không thành vấn đề, nhưng Tiêu Trần không phải kiểu người thích làm rùa đen rút đầu.
Tiêu Trần lục tìm một số công pháp người ta từng giao cho mình.
Vì sao có rất nhiều bạn bè thích giao công pháp cho Tiêu Trần? Là bởi vì cảnh giới và ánh mắt của Tiêu Trần ở Hạo Nhiên đại thế giới đều rất cao, Tiêu Trần có thể tu bổ hoàn thiện chỗ thiếu sót của công pháp ở trình độ lớn nhất.
Về phần vì sao Tiêu Trần không tu luyện công pháp của chính mình, nói ra có lẽ không ai tin, công pháp của bản thân Tiêu Trần quá mức thâm ảo phiền phức, là loại không thể học cấp tốc.
Mà hai lần xuất đao lúc trước và lần đánh với Huyết Tu La là Tiêu Trần bày trận, mượn âm khí và tà khí của cả Thành phố Minh Hải mới có thể dùng ra ‘Đăng Hạ Khô Lâu Thùy Nhất Đao’ uy lực thấp nhất, bây giờ muốn bày trận e là không kịp rồi.
Lần đó Tu La Nhãn nổ tung là vì Tiêu Trần dùng tử khí của chính mình thuần túy áp chế.
Tình huống trước mắt là dùng tử khí của mình đã không đủ áp chế âm khí bên ngoài, vậy nên mới cần cấp bách học tập chút công pháp thay đổi cục diện.
Mà công pháp có thể học cấp tốc nổi danh nhất đương nhiên là Quỷ Đạo của Minh Bộ và Ma Đạo của Ma Vực.
Tiêu Trần càng không ngừng tìm kiếm trong đầu, làm như không thấy vong hồn bên ngoài điên cuồng đánh sâu vào tử khí.
“Hạo Nhiên Ma Khí.”
"Nhổ vào, vừa nghe tên cũng biết chỉ thích hợp cho đồ ngốc luyện."
"Ma Thai Chủng Đạo đại pháp."
"Thần kinh à! Ma chính là ma, đạo chính là đạo, cái gì ra cái nấy chứ. Thứ này chẳng ra gì."
"Đại nhân, ngài đang làm gì vậy?"
Nghe Tiêu Trần ở bên kia lẩm bà lẩm bẩm, lại nhìn vong hồn điên cuồng ngoài tử khí, Huyết Nương Tử suýt nữa phát khóc.
Không phải cô ta nhát gan, chỉ là tình huống hiện tại đúng là quá dọa người.
Tiêu Trần mở to mắt, liếc nhìn Huyết Nương Tử như nhìn đứa ngốc: "Học công pháp nha. Chẳng lẽ cô muốn bản đế ra ngoài vật lộn với đám kia à?"
Huyết Nương Tử suýt phun ra một ngụm máu nội thương. Cái gọi là lâm trận mới mài gươm, chẳng sáng cũng chẳng bén. Ngài lâm trận cũng quá gần đi chứ, người ta cưỡi lên cổ ngài rồi ngài mới ngồi học công pháp.
"Đừng làu bàu! Cẩn thận tôi ném cô ra ngoài đấy." Tiêu Trần nói xong lại nhắm mắt lại.
"Hoang Ma Điển."
"Thiên Ma Biến."
"Phạm Thánh Chân Ma Công."
"Tên ranh Minh Ti kia có phải từng bị ván cửa kẹp đầu không? Sao cái nào cũng có chữ ma? Minh Giới có thù sâu hận nặng với Ma Vực cũng không đến mức mỗi ngày đều nghiên cứu chứ!" Nhìn số công pháp này thì Tiêu Trần không nhịn được ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Minh Ti một lần lại một lần.
Cái mẹ gì thế, tên cũng phải đặt khó nghe vậy à? Đám trí chướng Ma Vực chẳng có trình độ thẩm mĩ gì cả. Cái này ma, cái kia ma, hận không thể dán lên gáy một tờ giấy ghi ‘Ma Vực của ông mày vô địch thiên hạ’.
Tiêu Trần lục một hồi, càng xem càng câm nín, nhưng rốt cuộc vẫn tìm được một bộ công pháp không thuộc về Ma Vực.
"Bát Bộ Quỷ."
Tiêu Trần vỗ vỗ cái trán, quên đi quên đi, chính là mi.