Chương 112: Bộ Bộ Sinh Liên
Tuy thực lực của Tiêu Trần bây giờ không còn nhưng nhãn giới và tâm thái đều còn, muốn học cấp tốc công pháp cấp thấp hoàn toàn không thành vấn đề, điểm khác biệt duy nhất là uy lực lớn nhỏ thôi.
"Bát Bộ Quỷ chia thành tám loại Kim quỷ, Băng quỷ, Hỏa quỷ, Lôi quỷ, Thủy quỷ, Mộc quỷ, Vong quỷ, có thể luyện hóa binh khí tương ứng để lựa chọn chủng loại nhập quỷ đạo."
Tiêu Trần đen mặt, này mẹ nó đi đánh nhau còn phải tùy thân mang theo tám binh khí hay thế nào? Thằng ranh Minh Ti trí chướng thật rồi.
Tiêu Trần chọn Băng quỷ dùng đao làm môi giới, hư không một trảo, Vô Gian xuất hiện trong tay.
"Ôi chao! Ấm ức chút nha." Tiêu Trần bất đắc dĩ nói thầm với Vô Gian.
Tiêu Trần vừa rút đao, trên người dấy lên ngọn lửa màu đen, chân thân xương khô dần triển lộ.
Tiêu Trần điều động số tử khí ít ỏi còn lại trên người, tử khí bắt đầu len lỏi chảy dọc xương cốt trắng nõn như ngọc của Tiêu Trần và Vô Gian, một đám hoa văn phiền phức hình thành trên mặt xương của Tiêu Trần.
Ngay khi hoa văn khắc đầy toàn bộ xương, Tiêu Trần cúi đầu quát khẽ một tiếng: "Băng quỷ, nhập."
Tiêu Trần vừa dứt lời, hoa văn trên xương bắt đầu lóe ra ánh sáng âm u lạnh băng, từng đạo sóng gợn lạnh lẽo khuếch tán ra bốn phía.
Sau khi gợn sóng lạnh băng trên người Tiêu Trần tản ra, vẻ ngoài của Tiêu Trần cũng sinh ra biến hóa kinh người.
Xương cốt trắng nõn như ngọc bắt đầu đen bóng, từ màu đen xương cốt tỏa ra khí lạnh.
Khí lạnh trên xương Tiêu Trần dần hình thành một bộ giáp băng màu đen, giáp băng bao trọn lấy Tiêu Trần, không chừa một khe hở.
"Xấu ch.ết đi được." Tiêu Trần sờ sờ giáp băng trên người, không nhịn được phỉ nhổ.
Huyết Nương Tử đứng bên cạnh cũng trừng trừng mắt nhìn Tiêu Trần biến hóa.
Tiêu Trần trong mắt Huyết Nương Tử lúc này toàn thân được bao trong giáp băng, giáp băng mượt mà trôi chảy, không chút mất tự nhiên nào, xứng với hoa văn không rõ kia làm giáp băng tựa như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.
Mà trong tay Tiêu Trần cầm đao màu trắng, hai màu trắng đen đối lập khiến ngoại hình Tiêu Trần đánh cực sâu vào thị giác.
Tiêu Trần quay đầu, nhảy thẳng ra bên ngoài: "Màu mè vô dụng."
Huyết Nương Tử câm nín rồi, giờ cô ta vô cùng hoài nghi mắt thẩm mỹ của hàng này có phải phát triển theo hướng kỳ quái gì đó không.
Tiêu Trần từng bước đi ra khỏi đại thụ được tử khí bao phủ.
Hàn khí kinh người từ giáp băng tản ra, âm hồn xung quanh vừa chạm phải đã nháy mắt bị đông cứng, sau đó tan thành mây khói, ngay cả tay quỷ dưới chân cũng biến mất.
"Quả nhiên, đối phó vong hồn vẫn nên dùng công pháp của Minh Bộ, hiệu suất cao lại tiết kiệm sức."
Tiêu Trần đi tới đâu, vong hồn tan thành mây khói tới đó, lúc anh đi tới giữa sông thì xung quanh đã không còn vong hồn nào dám tiếp cận Tiêu Trần trong phạm vi mười mét.
Tuy vong hồn vẫn bao vây Tiêu Trần, nhưng không có vong hồn nào dám lên trước đối kháng với anh.
Sau đó tiếng kèn thê lương kia lần nữa vang lên, lần này dồn dập như mang theo mưa bão.
Vong hồn vây quanh Tiêu Trần như được tiêm máu gà, nghe tiếng kèn xong không sợ ch.ết mà lao về phía Tiêu Trần.
Tiêu Trần cắn răng, nắm Vô Gian cắm thẳng xuống giữa mặt sông dưới chân.
Mặt sông dâng lên một cơn lốc xoáy, Vô Gian dần bị lốc xoáy hấp thu. Sau khi Vô Gian biến mất, cả không gian nháy mắt trở nên rét lạnh vô cùng.
Loại rét lạnh này không phải là kiểu độ ấm giảm xuống như bình thường. Công pháp của Minh Bộ quỷ dị nhất chính là am hiểu sát thương linh hồn.
Loại băng giá này có sát thương trí mạng với linh hồn.
"Quỷ Liên."
Tiêu Trần kêu lên, sau đó lập tức có một đóa sen màu đen to bằng nắm tay từ trên đỉnh đầu hạ xuống.
Đóa sen đen đẹp đẽ vô cùng, nhẹ nhàng xoay tròn trên mặt sông.
Nhưng cũng chính là đóa hoa nhỏ bé thoạt nhìn vô hại này làm cho chúng vong hồn như bắt gặp mặt trời chói chang, điên cuồng chạy trốn tứ tán.
Tiêu Trần bước về phía trước một bước, đóa băng liên đen kia chợt nổ tung, vô số bột phấn tựa bông tuyết rơi lả tả.
Chúng vong hồn vừa tiếp xúc bột phấn lập tức biến mất tại chỗ.
Tiêu Trần bước ra bước thứ hai, lại một đóa sen đen ầm ầm nổ tung trên đỉnh đầu.
Bước thứ ba, bước thứ tư, mỗi bước đều có một đóa băng liên sinh ra lại nổ tung. Nơi Tiêu Trần đi qua, toàn bộ vong hồn bị quét dọn sạch sẽ.
Tiêu Trần nhàn nhã như dạo chơi trên mặt sông, nhưng rõ ràng thong dong như vậy lại gạt bỏ vô số vong hồn trong nháy mắt.
Đây là mặt tàn khốc của thế giới này, trong mắt cường giả mà nói, kẻ yếu thậm chí còn không thú vị bằng một con kiến.
Nếu không nhìn hình ảnh tựa như tàn sát của Tiêu Trần lúc này thì hình tượng của anh bây giờ chính là Bộ Bộ Sinh Liên, cực kỳ có mỹ cảm. Tuy rằng liên này là hoa sen đen, nhưng sen đen cũng đẹp một cách yêu dị.