Chương 113: Bộ Bộ Sinh Liên (2)
"Oa, thần tiên."
Trên đại thụ được tử khí bao phủ, Đồ Tể như xác ch.ết vùng dậy ngồi phắt lên, nhìn Tiêu Trần nhàn nhã đi bộ bên ngoài thì không nhịn được cảm thán ra tiếng.
Bóng dáng Tiêu Trần dần khuất khỏi tầm mắt của Huyết Nương Tử và Đồ Tể, đất trời khôi phục sự an tĩnh quái dị như ban đầu.
Thật lâu sau cũng không thấy Tiêu Trần trở về, điều này khiến Huyết Nương Tử bất an không thôi. Tuy Huyết Nương Tử có thể khẳng định Tiêu Trần sẽ không xảy ra chuyện gì.
"Đồ Tể, hát một bài nghe xem nào."
"Trời nắng trời nắng thỏ đi tắm nắng!"
"Ông hát mẹ ông đấy à!" Huyết Nương Tử cho Đồ Tể một bạt tai.
Kẻ yếu thì dù có hát hò cũng phải cẩn thận, coi chừng vẫn là bị đánh.
Ngay khi Huyết Nương Tử định bảo Đồ Tể hát cho xong thì Tiêu Trần đã trở lại.
m khí che đậy Huyết Nguyệt trên bầu trời đã tán đi tự bao giờ, Tiêu Trần dẫm trên ánh trăng đỏ tươi, nhàn nhã đi tới cạnh đại thụ.
Huyết Nương Tử thấy Tiêu Trần khôi phục dáng vẻ thiếu niên phong độ thì không hiểu sao tim đập nhanh một nhịp.
Huyết Nương Tử véo mặt mình: "Suy nghĩ vẩn vơ cái gì thế? Hàng này bình thường chính là bệnh nhân tâm thần."
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt vẫn dính chặt trên người Tiêu Trần.
Tiêu Trần phất tay thu tử khí trên đại thụ lại trong cơ thể, bây giờ âm khí tại sông Tịch Tịnh đã bị Tiêu Trần đánh tan gần hết, không cần quá nhiều tử khí bảo vệ ba người kia nữa.
"Hây bò sữa, phong thái của bản đế đảm đương được hai chữ vô địch chưa?"
Tiêu Trần vừa lên tiếng, hình tượng của anh trong lòng Huyết Nương Tử vừa được nâng lên một chút lại ầm ầm sụp đổ.
‘Cả nhà cậu mới là bò sữa. ’
Huyết Nương Tử câm nín không thôi, nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được phụ họa bệnh thần kinh này: "Một trận chiến này của đại nhân đảm đương được hai chữ vô địch."
"Phong thái của đại nhân như núi cao nguy nga, chúng tôi chỉ có thể ngước mắt nhìn lên mà thôi." Đồ Tể tận dụng mọi lúc nịnh hót một câu.
‘Bốp! ’
Hốc mắt Đồ Tể lại trúng một quyền, Đồ Tể ôm hốc mắt tủi thân nhìn Tiêu Trần: "Nịnh hót như thế không có vấn đề gì chứ?"
Tiêu Trần cười khà khà nhìn Đồ Tể: "Ai da! Ngại quá! Đánh thuận tay, nghe ông lên tiếng là muốn đấm cho một quyền."
Đồ Tể đặt mông ngồi xuống cây, cứ thế này nữa, Đồ Tể cảm thấy chính mình sớm hay muộn cũng sẽ mắc chứng tự bế.
Đại thụ lần thứ hai khởi hành, hướng tới Thiên Tà Động.
Dọc đường đi không còn tay quỷ và vong hồn xuất hiện nữa.
Tiêu Trần ngẩng đầu ngắm sông Tịch Tịnh phía xa dần khuất sau núi rừng. Theo tin tức đạt được trên người quỷ tướng vừa rồi thì nhất định phải đi một chuyến tới điểm cuối sông Tịch Tịnh.
Nếu thật sự giống lời quỷ tướng nói, vậy có lẽ sẽ thật sự tìm được dấu vết luân hồi trên địa cầu cũng nên.
Thời gian dần trôi qua, vẻ mặt của Đồ Tể cũng ngày càng ngưng trọng.
Huyết Nương Tử thấy vẻ mặt Đồ Tể như vậy thì khó hiểu: "Sao vậy Đồ Tể? Sắc mặt thật kém."
Đồ Tể miễn cưỡng cười gượng: "Không có việc gì."
Huyết Nương Tử cũng không hỏi nhiều, dù sao cũng là việc tư của người ta.
"Tới Thiên Tà Động rồi." Giọng Đồ Tể hơi run.
Tiêu Trần đưa mắt nhìn lại, một con sông nhỏ đâm xuyên qua một tòa núi, một cửa động lớn dữ tợn xuất hiện ở đáy Tử Sơn.
Cửa Thiên Tà Động lởm chởm những tảng đá có hình thù kỳ dị, đám đá này nằm ngổn ngang xung quanh tạo cho người ta có một loại cảm giác lộn xộn khó chịu.
Tiêu Trần chú ý tới một điểm, chỗ đá này dù có loạn thế nào đều có một điểm giống nhau, đó là kích cỡ.
Thấy chỗ đá này, trong đầu Tiêu Trần không khỏi nhảy ra hai chữ ‘quan tài’. Rốt cuộc là trùng hợp hay là có nguyên nhân gì khác đây?
Đồ Tể nhìn cửa động rộng như miệng quái thú bên kia thì nuốt một ngụm nước bọt: "Đại nhân, đây chính là đại bản doanh của Thiên Tà Động."
Lực chú ý của Tiêu Trần lập tức rời khỏi mấy tảng đá kì quái kia, nhìn cửa động Thiên Tà nói: "Các người cũng biết giấu nhỉ, nơi quỷ quái thế này cơ mà!"
Đồ Tể xấu hổ: "Người của Thiên Tà Động cơ bản đều bị tru sát, trốn ở đây cũng là bị ép đến mức bất đắc dĩ thôi."
Tiêu Trần gật đầu: "Cũng đúng, nếu không phải có chút thủ đoạn thì sao có thể tiến vào nơi này."
Sau khi tiến vào Thiên Tà Động, không gian xung quanh bỗng trở nên ấm áp, khí tức âm tà kia cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Đồ Tể giải thích: "Thiên Tà Động này coi như coi như là một trong số các khu an toàn của sông Tịch Tịnh, trong này dù ngày hay đêm đều không quái dị như bên ngoài."
Tiêu Trần nghe thấy ba chữ khu an toàn thì suýt nữa phì cười thành tiếng: "Khu an toàn chó má gì, nơi này còn không phải mắt trận hay sao?"
Tiêu Trần đã phát hiện từ lâu rồi, toàn bộ sông Tịch Tịnh và tòa Tử Sơn quái dị này thật ra chính là một tòa đại trận.