Chương 114: Thiên Tà Động
Cụ thể là đại trận gì thì Tiêu Trần cũng chưa rõ cho lắm, nhưng có một điểm khẳng định được đó là đại trận này mang tính chất trấn áp. Cụ thể trấn áp cái gì thì chỉ có thể đi tới tận cùng sông Tịch Tịnh ngắm một cái mới biết được.
Ngay lúc này, cách đó không xa chợt có ánh đèn lóe lên, lập lờ lúc sáng lúc tối, khiến người thấp thỏm.
"Đồ Tể, kia là cái gì?" Huyết Nương Tử thật sự không chịu nổi không khí yên tĩnh đầy áp lực này.
Đồ Tể lau mồ hôi trên đầu, trả lời: "Nơi đó chính là lối vào Thiên Tà Động chân chính."
Theo khoảng cách ngày càng gần, ánh đèn mờ nhạt kia rốt cuộc hiện rõ trước mặt ba người.
Một chiếc đèn lồng vô cùng bình thường bị cắm ở trên vách tường, đèn lồng phát ra ánh sáng mỏng manh, chỉ có thể chiếu sáng khoảng một mét quanh nó.
Dưới đèn lồng có một ông cụ đang ngồi, tóc tai thưa thớt, quần áo rách tung toé, nếp nhăn trên mặt xếp chồng lên nhau từng tầng. Chỗ nếp nhăn này có lẽ đủ để kẹp ch.ết ruồi.
Trước người ông cụ là một tảng đá lớn thẳng đứng, trên tảng đá bày một bàn cờ.
Ông cụ như không nhận thấy ba người đi tới, không buồn nhấc mắt lên chút nào, chỉ nhìn chằm chằm bàn cờ trước mặt không rời.
Huyết Nương Tử vừa thấy ông cụ này thì đồng tử chợt co rụt, ông cụ làm Huyết Nương Tử nhớ tới một người.
Có thể xuất hiện ở nơi này, hơn nữa thoạt nhìn là một ông cụ thích chơi cờ, trong đầu Huyết Nương Tử hiện lên một cái tên.
"Kỳ Ma - Trương Bác."
Người này không chỉ thích chơi cờ mà tính tình còn rất cổ quái. Người nào chơi cờ thua ông ta đều bị ông ta giết ch.ết.
Theo tình báo của Huyết Sát Minh, khi Trương Bác còn trẻ mỗi ngày đều sẽ tìm một người chơi cờ, mà ông ta cơ bản chưa từng thua bao giờ. Người này chính là đao phủ tay dính đầy máu tanh.
Trương Bác chính là kẻ xếp hạng trước hai mươi trong danh sách Nhện.
Nhưng mười năm trước, Trương Bác đột nhiên mai danh ẩn tích, từ đó về sau không xuất hiện nữa, không ngờ lại trốn tới nơi này.
Đồ Tể vừa thấy ông cụ thì nét mặt lập tức kém cỏi vô cùng. Ông ta tái mặt nhìn sang Tiêu Trần, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu rõ ràng.
Trương Bác lại bỗng ngẩng đầu nhìn ba người trước mặt, ánh mắt đục ngầu bỗng hiện lên tia sáng.
"Làm một ván chứ?" Giọng nói khàn khàn trầm thấp của Trương Bác vang lên trong động tựa như một cái bàn chải chà thẳng vào đáy lòng Huyết Nương Tử và Đồ Tể, khiến hai người bọn họ cực kỳ không thoải mái.
Huyết Nương Tử tái mặt, giọng nói này lại có thể khiến cô ta thất thủ tâm thần trong một thoáng. Vậy lão quái vật trước mặt phải chăng đã là cao thủ Du Dã Cảnh?
Nghe Trương Bác nói xong, mặt Đồ Tể càng thêm tái mét, một tia vết máu rỉ ra từ khóe miệng.
Đồ Tể không dám điều động khí cơ trong cơ thể làm chống cự, vậy nên vừa rồi lời của Trương Bác khiến lão ta bị nội thương không nhẹ.
Trương Bác nhìn chằm chằm Huyết Nương Tử. Bởi trong mắt ông cụ thì vị Kim Cương Cảnh đỉnh phong này chính là người tu vi cao nhất trong số ba người.
"Cô gái, muốn đánh một ván cờ với ông già này không? Chỉ cần thắng một ván là các người có thể bình an rời đi."
Huyết Nương Tử miễn cưỡng cười gượng: "Lão tiên sinh, tôi không biết chơi cờ."
Trương Bác thất vọng à một tiếng, lại nhìn sang Đồ Tể.
"Thì ra là cậu à!" Trương Bác thấy Đồ Tể rũ mắt gục đầu thì hoàn toàn không hứng thú.
Cuối cùng Trương Bác mới nhìn về phía Tiêu Trần, mà điều khiến Trương Bác không hiểu là bản thân không cảm thụ được chút lực lượng dao động nào trên người trẻ tuổi này.
Lúc này lực chú ý của Tiêu Trần vẫn tập trung vào số loạn thạch nằm ngang chặn dọc đằng trước, chẳng buồn liếc Trương Bác lấy một cái.
Số loạn thạch này cho Tiêu Trần cảm giác vô cùng kỳ, Tiêu Trần thử dùng tử khí xâm nhập quái thạch, chỉ là vẫn không có thu hoạch gì như trước, thứ này tựa hồ là tảng đá bình thường.
Trương Bác thấy lực chú ý của Tiêu Trần hoàn toàn không ở trên người mình thì cười ngoác khuôn miệng khô quắt, giọng nói mang vẻ chế nhạo: "Người trẻ tuổi, đánh một ván cờ với ông già này chứ?"
Thấy lực chú ý của Trương Bác rốt cuộc chuyển dời đến trên người Tiêu Trần, Huyết Nương Tử và Đồ Tể đều âm thầm thở phào một hơi.
Đồng thời, trong lòng hai người không hẹn mà cùng tháp cho lão quái vật một nén hương: ‘Ông chọc ai không chọc, sao lại chọc vào thứ bệnh thần kinh này chứ?"
Nghe Trương Bác hỏi, Tiêu Trần đang ở nghiên cứu quái thạch ngẩng đầu nhìn ông ta, thấy bàn cờ trước người ông ta thì hai mắt như nảy lên ngọn lửa.
Tiêu Trần vui sướng cười, vậy mà không buồn so đo xưng hô của Trương Bác.
"Lão già, muốn đánh cờ với tôi à?" Hai mắt Tiêu Trần sáng ngời hỏi.
Trương Bác sửng sốt, hình như thật lâu rồi không ai dám gọi lão như vậy.
Trương Bác cười khà khà quái dị, mở cái miệng không còn mấy chiếc răng của mình ra, châm chọc nói: "Người trẻ tuổi, cậu biết tôi là ai không?"