Quyển 1 - Chương 109: Tiệc tối

Trong đại sảnh ánh nến vẫn sáng như cũ, bụi gỗ rơi trên mặt đất, Tiết Thanh còn nửa quỳ trên mặt đất thở dốc kịch liệt, nhìn vũng máu của Tông Chu trên mặt đất, cũng không biết thị vệ ngay ngoài cửa có vọt vào tới ngay hay không, lúc này nàng không nên nói chuyện nhưng mà lại nhịn không được muốn phát tiết cảm xúc ra.


“Ngươi nói ta tới nơi này thì không thể sống… Ngươi còn sống thì sẽ không cho phép ta đi... Nếu lúc bên hồ đã bị ngươi phát hiện... Ngươi rõ ràng là muốn bắt lấy ta, cùng với người nhà đằng sau lưng ta... Vậy không được a, tuyệt đối không được a... Không giết ngươi ta sẽ xong đời rồi...”


Nàng nói rồi cười rộ lên, cười đến khi miệng cũng chảy ra một dòng máu.
“Đa tạ ngươi khinh địch... Bị ta dụ ra để giết... Ừ, ta cũng khinh địch... Không ngờ rằng ngươi cũng là một cao thủ... Chẳng qua ta là vai chính, cho nên... Ngươi chỉ có thể ch.ết...”


Lải nhải hai câu, giải tỏa sự kinh hoảng trong lòng, cũng tạm thời lấy lại một chút sức lực, Tiết Thanh đứng dậy, bước chân không vững, cầm ngọn đèn dầu châm lửa lên bức bình phong, bức màn, toàn bộ đại sảnh lập tức bốc cháy.


Hồng y thị vệ ở cửa viện ngoài cuối cùng cũng bị kinh động, cố gắng nghe động tĩnh bên trong, bởi vì Tông Chu dặn dò, với lại có một thích khách bị giết ch.ết trước đó nên bọn họ không tiến vào... Đặc biệt là nghe được Tông Chu còn đang đọc thơ.
“Không ổn.”
“Đã xảy ra chuyện.”


Bước chân hỗn độn nhưng tiếng động này không chỉ kinh động Hồng y thị vệ, ngay giây phút Hồng y thị vệ vọt vào tới thì ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào lớn hơn nữa, tiếng đao kiếm chạm vào nhau cùng với tiếng chém giết hô quát vang lên... Đám thích khách còn đang ẩn nấp chưa bị tiêu diệt toàn bộ kia cũng vọt tới.


available on google playdownload on app store


Trong viện lâm vào hỗn chiến, một người nhắm vào cánh cửa đóng chặt, một cước đá văng. Dù cho ánh lửa trong đại sảnh hôi hổi khói bay lượn lờ, hắc y nam nhân trong tay nắm đao, cả người là máu vẫn liếc mắt một cái liền thấy được hai nam nhân ngã trong vũng máu ở đại sảnh. Hắn điên cuồng vọt vào, nhìn Tông Chu trên mặt đất, phát ra âm thanh a a a điên cuồng.


“... Giết ch.ết Tông Chu rồi... Đại ca giết ch.ết Tông Chu...” Hắn khàn giọng kêu lên, sau đó lại cười như điên: “... Đại ca giết ch.ết Tông Chu...”
Tiếng la chưa dứt thì một mũi tên đã đâm xuyên qua ngực của hắn, hắn cười lớn ngã xuống, cả khuôn mặt tràn đầy sự vui mừng rồi ch.ết đi.


Hồng y thị vệ chạy lại, biểu cảm hoảng sợ quỳ xuống thăm xem Tông Chu, lúc này đã không cần xem hơi thở mạch đập, đầu đã rớt một nửa…
“Đại nhân!”
“Người đâu!”
Toàn bộ Song Viên vang lên tiếng lửa lớn ầm ĩ rào rạt một lần nữa, Tiết Thanh đã chạy gấp trong màn đêm.


Côn sắt còn cắm trên vai nàng, nàng dùng quần áo băng bó cố định lại, chạy gấp như thế này đương nhiên không tốt đối với việc cầm máu, hiện tại yêu cầu chính của nàng là nghỉ ngơi, là tìm đại phu nhưng không được... Lúc trước Hồng y thị vệ nói cầm thủ lệnh đi báo quan muốn phong bế toàn thành lục soát thích khách, khoảng cách từ nơi này vào trong thành cũng không xa, tính ra thì nhân mã trong thành lúc này đã chạy đến.


Lúc này càng rời xa nơi này càng an toàn, nếu phạm vi này bị phát hiện vậy ch.ết chắc rồi, huống chi chính mình lại có bộ dáng như vậy.


Rốt cuộc phía trước cũng xuất hiện ánh sáng, Tiết Thanh bước chân chậm lại, bởi vì đột nhiên dừng bước nên lảo đảo nửa quỳ trên mặt đất, tay nắm lấy côn sắt ở bả vai, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
“Tiết, Tiết Thanh?”
Thanh âm của Liễu Xuân Dương run run.


Đầu Tiết Thanh rũ xuống, tay cũng đặt trên mặt đất chống đỡ thân mình, nói: “Các ngươi sao còn ở nơi này?”
Lúc xác nhận có giọng nam và giọng nữ cùng lúc hô nhỏ, mang theo chút vui mừng và chút khóc nức nở, hai bóng người từ trong hẻm nhỏ bò về phía nàng.


Liễu Xuân Dương nói: “Ngươi rốt cuộc đã trở lại... Dọa ch.ết người... Úi, ngươi cái này… Đừng giơ...” Bóng đêm mơ màng thấy không rõ hình dáng cụ thể nhưng có thể nhìn đến thiếu niên này nửa quỳ trên mặt đất, côn sắt còn giữ trên bả vai...


Tiết Thanh nói: “Tốt, các ngươi giúp ta giữ chặt bả vai, ta rút nó xuống.”
Rút? Liễu Xuân Dương ngẩn ra, còn Thiền Y đang bước gần tới đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, rốt cuộc phát hiện côn sắt này không phải cầm, mà là cắm trên vai... Xuyên qua vai.


Chân Liễu Xuân Dương mềm nhũn cũng quỳ trên mặt đất: “Ngươi, ngươi rốt cuộc đã làm gì... Không phải khuyên người kia sao? Sao lại, khuyên như thế nào mà thành ra như vậy?”


Tiết Thanh không để ý tới hắn, nhìn Thiền Y đang khóc nói: “Đừng khóc, các ngươi xé quần áo ra cho ta... Có thể đi tìm cho ta một bộ quần áo tối màu không?”


Liễu Xuân Dương run giọng nói: “Có.” Hắn lấy ra một cái tay nải: “Vừa rồi chúng ta đi trấn trên... Trộm... Tìm một bộ, nghĩ ngươi cũng có thể dùng.”
Tiết Thanh nói: “Xuân Dương thiếu gia thật lợi hại, làm thật tốt.”


Lời khen nghe như thế nào cũng giống như là dỗ con nít, Liễu Xuân Dương không biết nên nói cái gì.
Tiết Thanh nói: “Tới đây, cầm côn sắt.”
Liễu Xuân Dương nói: “Ta không dám.” Nói bằng giọng mũi sụt sùi, cảm giác như sắp khóc tới nơi.
Tiết Thanh trầm giọng nói: “Cầm.”


Liễu Xuân Dương run run một chút giơ tay cầm, quỳ trên mặt đất cả người phát run. Tiết Thanh nói với Thiền Y: “Quần áo thay ra còn không?”
Thiền Y khóc lóc gật đầu nói còn, một mặt thì mở tay nải lấy ra.
Tiết Thanh nói: “Giúp ta cởi áo ngoài ra.”


Thiền Y khóc lóc run tay nghe lời cởi ra, quần áo chỗ cắm côn sắt đã xé rách treo lơ lửng bên trên.
Tiết Thanh nói: “Được rồi.”


Liễu Xuân Dương vừa muốn hỏi sau đó thì sao, liền cảm thấy một sức lực mạnh mẽ đánh úp lại, cả người Tiết Thanh đổ về phía sau, Liễu Xuân Dương theo bản năng nắm chặt côn sắt phát ra một tiếng thét kinh hãi, tay không còn sức lực, người đổ về phía sau, máu nóng hầm hập bắn tung tóe trên tay, hắn khóc lên, dọa ch.ết người. Thiền Y cũng sợ tới mức khóc lên, tay chân luống cuống chạy nhào lên, bọc xiêm y lung tung lên... Tiết Thanh ngã trên mặt đất duỗi tay đè lại nói: “... Như vậy không được, tìm một nhánh cây... Không cần quá dài, ngắn một chút...” Cứ chỉ huy như thế, Thiền Y mới đem quần áo buộc chặt thanh cây trên bả vai của Tiết Thanh.


Tiết Thanh lại dặn bọn họ dọn dẹp thay quần áo, dùng đất để che máu trên mặt đất, một phen rối ren hai người cũng ngừng khóc.
Liễu Xuân Dương nói: “Chúng ta mau vào thành tìm đại phu... Ta, ta cõng ngươi.” Tiết Thanh lắc đầu nói: “Trước tiên cứ lên trấn trên tránh đi một chút.”


Liễu Xuân Dương lắc đầu, thanh âm có chút hoảng sợ, nói: “Không được, không thể đi trấn trên, vừa rồi ta nhìn thấy Bùi Yên Tử bọn họ đang uống rượu trên đó, nếu như bị bọn họ phát hiện...”


Bùi Yên Tử? Tiết Thanh đột nhiên ngồi dậy, xen lời hắn: “Được, chúng ta đi tìm hắn.” Tìm Bùi Yên Tử? Là muốn hắn giúp đỡ sao? Liễu Xuân Dương nắm chặt tay nàng lắc đầu: “Không được, không được, Bùi Yên Tử không được, ngươi đừng tưởng rằng Tết Đoan Ngọ hắn nhìn ngươi với con mắt khác, không có đâu, hắn không đáng tin, vẫn là đi tìm đại phu trước đi.”Tru.yện đư.ợc dịch.tại iREAD.vn.Bị côn sắt xuyên qua, nghĩ thôi là hắn đã muốn hôn mê rồi, Tiết Thanh thế mà còn có thể bình tĩnh nói chuyện.


Tiết Thanh đỡ bả vai hắn đứng vững, nói: “Hết cách, ta biết, không phải nói cho hắn chuyện này, là hiện tại không thể đi tìm đại phu.”
Thiền Y khóc ròng nói: “Vậy phải làm sao bây giờ.”
Tiết Thanh nói: “Đi xem Bùi Yên Tử bọn họ đang làm cái gì.”


Liễu Xuân Dương nói: “Bọn họ đang làm thơ.”
Tiết Thanh nói: “Nửa đêm làm thơ cái gì?”


Liễu Xuân Dương nói: “Cái gì mà tiệc hội làm thơ... Buồn cười.” Chợt lại bi phẫn:  “Cuộc đời hiểm ác như thế trăm họ lầm than, chúng ta thập tử nhất sinh, bọn họ lại ở đó ngâm thơ mua vui, thật là ca kĩ không thể hiểu nỗi hận mất nước...”
......


Trong bóng đêm, tại một gian tửu lầu ở trấn nhỏ không tính là quá xa hoa, ngày thường cũng không thể so sánh với sự náo nhiệt vào buổi tối ở nội thành, nhưng hôm nay lại có hơn hai mươi thiếu niên chiếm cả căn phòng, trong phòng không còn một chỗ trống. Trên bàn đặt một chậu hoa quỳnh, nụ hoa đang nở, trước mặt các thiếu niên bày rượu ngon, phía sau là giá cắm nến mỹ nhân, dù cho không có dụng cụ hoa lệ cũng có vẻ tráng lệ, niên thiếu vốn là là thứ đáng trân trọng nhất.


Trong phòng đặt một bức bình phong, bên trên kẹp một vài tờ giấy trắng, hơn phân nửa đều tràn ngập chữ, Bùi Yên Tử mặc áo vải đứng trước đang múa bút vẩy mực, từng câu từng chữ viết lên trên, các thiếu niên thì một là vây đọc, hai là nâng chén uống rượu cúi đầu suy tư lẩm bẩm, cũng có người say chếnh choáng dựa vào cửa sổ xem bóng đêm.


“Hôm nay không trăng không đẹp a.”
“Cũng không phải, không có ánh trăng càng thể hiện vẻ đẹp của hoa quỳnh.”
Bọn họ cười nói, nhắc tới trăng liền tự nhiên nói đến ngày ở Song Viên hôm đó. “Không ngờ rằng Tiết Thanh tài học bình thường, hôm Tết Đoan Ngọ lại làm ta giật mình.”


“Nói là mua thì cũng chẳng có gì kỳ quái, trạng nguyên công chính là tạo thanh thế.”
“Tài học thường thường cũng thế, một câu nơm nớp lo sợ không dám làm thơ kia thật sự là khó coi.”
“Tuổi còn nhỏ...”


“Hắn còn tuổi nhỏ xuất thân thấp hèn, nóng vội kinh doanh cũng không thể tránh được.”
“Người xuất thân thấp hèn nhiều, họ vẫn có nhân phẩm, Tiết Thanh này, nếu như ta gặp lại thì....”
Ngay lúc này ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cười, khụ một cái.


“Vị học trưởng này, gặp ta thì như thế nào?” Tiết Thanh nói. Hai thiếu niên dựa vào cửa sổ hoảng sợ, trừng mắt nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn bóng đêm, đèn lồng trước quán mơ màng, ánh nến trong phòng chiếu xuống, chiếu lên khuôn mặt của người thiếu niên.


Thật là chớ nên nói xấu sau lưng người, hai thiếu niên kinh ngạc nói: “Tiết Thanh, ngươi sao lại ở chỗ này?”
Một tiếng Tiết Thanh này làm người trong phòng đều nhìn qua, Bùi Yên Tử cũng dừng bút lại.


Tiết Thanh nói: “Trùng hợp, ta cùng với Xuân Dương thiếu gia vừa lúc đi ngang qua.” Xuân Dương thiếu gia? Các thiếu niên nhìn lại, thấy phía sau chỗ Tiết Thanh đang đứng có một thiếu niên mang theo một tỳ nữ đang cúi đầu, đúng là Liễu Xuân Dương, hắn dường như có vài phần không tình nguyện mà bước tới một bước, hừ một tiếng không nói chuyện.


Tuy rằng bị người ta nghe thấy mình nói xấu nhưng hai thiếu niên kia cũng không có  gì hổ thẹn, cười cười đứng dậy rời khỏi cửa sổ, hiển nhiên cũng không định nói chuyện với Tiết Thanh.


Bùi Yên Tử nói: “Tiết thiếu gia, Xuân Dương thiếu gia.” Giơ tay cầm bút chào hỏi. Tiết Thanh thi lễ, Liễu Xuân Dương nửa thi lễ nửa không, Bùi Yên Tử không mời, chỉ nói một câu chào hỏi liền xoay người tiếp tục viết chữ.
Tiết Thanh nói: “Yên Tử thiếu gia các ngươi đang làm thơ sao?”


Bùi Yên Tử nói đúng.
Tiết Thanh cười nói: “Cũng thật trùng hợp, ta cùng với Xuân Dương thiếu gia lại đánh cuộc làm thơ, mong Yên Tử thiếu gia và chư vị nhận xét.”
Lời này làm các thiếu niên trong phòng một là cười rộ lên hai là tỏ ra khinh thường, lại định mua thơ nữa sao?


Bùi Yên Tử nói: “Không may, chúng ta đang làm thơ, không tiện đánh giá người khác.”
Từ chối, Liễu Xuân Dương nhịn không được kéo ống tay áo Tiết Thanh nói: “Chúng ta đi thôi.”


Tiết Thanh không để ý đến hắn, tiến lên một bước đứng ở phía trước cửa sổ nhìn Bùi Yên Tử nói: “Yên Tử thiếu gia, đề thi lấy trăng làm chủ đề ngày ấy ta làm ra được rồi.”


Đề thi lấy trăng làm chủ đề ngày ấy? Là nói Song Viên sao? Các thiếu niên nhìn về phía nàng, Bùi Yên Tử không thèm quay đầu nhưng ồ lên nói: “Mời.”


Tiết Thanh không cất bước tiến vào mà vẫn đứng ở ngoài cửa sổ như cũ, nói: “Minh nguyệt kỷ thời hữu.” Nàng nghiêng đầu nhìn bầu trời đêm, bầu trời đêm trống trơn, “Bả tửu vấn thanh thiên.”
Đúng là hai câu ngày hôm ấy, biểu cảm của các thiếu niên trong sảnh rất khác nhau.


“... Xem ra là mua được.” Có người xếp quạt, thấp giọng cười nói cùng bạn.
Tiết Thanh cũng không để ý các thiếu niên trong sảnh, hơi hơi giơ tay nói: “Bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên.”


Ngày đó Tiết Thanh trong bữa tiệc ở Song Viên mở đầu hai câu, Tông Chu tiếp tục đọc, các thiếu niên đang ngồi cũng đều lén thử, tự hiểu là thành thơ cũng không tệ lắm, lúc này nghe được câu thứ ba của Tiết Thanh, cho dù là cả bài, chỉ một câu này thôi ngay lập tức làm những người đó âm u biến sắc.


Bùi Yên Tử ngừng tay cầm bút, quay đầu lại nhìn, thiếu niên ngoài cửa sổ ngẩng đầu khoanh tay nhìn bóng đêm dưới ánh đèn.


“Ngã dục thừa phong quy khứ, hữu khủng quỳnh lâu ngọc vũ, cao xứ bất thắng hàn.” Câu này vừa nói ra thì tiếng cười nghị luận trong sảnh hoàn toàn biến mất, các thiếu niên ở đâu đều nhìn về phía Tiết Thanh, thân hình thiếu niên ở ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tối, khoanh tay dạo bước ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.


“Chuyển chu các đê, ỷ hộ chiếu vô miên.”
“Bất ứng hữu hận, hà sự trường hướng biệt thời viên.”


Giọng nói của hắn trong suốt lại mang theo vài phần tinh tế, không cao không thấp không nhẹ không nặng, giống như lão ông cảm thán nhưng lại cũng không thê lương tang thương, ngược lại có chút chính nghĩa nghiêm túc.


Toàn bộ thiếu niên trong phòng dường như giống như thất thần, bên tai chỉ có giọng nói của Tiết Thanh ở ngoài cửa sổ truyền đến, đến cuối cùng kết lại một câu “Đãn nguyện nhân trường cửu thiên lý cộng thuyền quyên.” Dư âm như có như không, không ai hoàn hồn.
Trong sảnh an tĩnh, chỉ có tiếng đèn cháy.


Tiết Thanh đột nhiên nói: “Hoa quỳnh nở.”
Xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy trong mâm tròn đặt ở trong đại sảnh sáng ngời, hoa quỳnh một tầng tầng tràn ra, sắc trắng như ngọc, lại giống như pháo hoa nở rộ, ngọn đèn dầu sáng ngời trong nhà lập tức âm u thất sắc.


“Thật là đẹp mắt a.” Tiết Thanh nói, biểu cảm chăm chú lại nhu hòa.






Truyện liên quan