Quyển 1 - Chương 110: Mời vào
Tầm mắt mọi người cũng đều nhìn về phía hoa quỳnh.
Bọn họ chờ cả đêm để tận mắt nhìn thấy thời khắc hoa nở, theo lý thuyết lúc này hẳn là cảm xúc mênh mông nhưng hiện tại tâm tình lại hết sức bình tĩnh, tựa hồ cái gì cũng không có.
Bùi Yên Tử càng không xem hoa quỳnh, thấp giọng nói: “Bài thơ này thành thì ai còn dám ngâm nguyệt.” Hắn nhìn về phía thiếu niên còn đứng ở ngoài cửa sổ, giơ tay nói: “Mời.”
Một tiếng mời này đương nhiên là có ý mời vào, Tiết Thanh nhấc chân cất bước đi về hướng cửa, Thiền Y giơ tay ra đỡ liền bị đẩy ra, bị Tiết Thanh im lặng ngăn lại, Thiền Y chỉ đành kìm nén nước mắt cúi đầu, Liễu Xuân Dương cũng một bước thấp một bước cao tiến vào.
Vậy là được rồi, ở chỗ này cùng đám người Bùi Yên Tử làm thơ, Tiết Thanh đã nói Bùi Yên Tử có thể chứng minh khi xảy ra chuyện bọn họ không ở Song Viên.
Các thiếu niên nhìn Tiết Thanh tiến vào, hình như có chút không biết ứng đối như thế nào.
“Tiết Thanh, bài thơ này ngươi vẫn là mua à.” Có người dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
Tiết Thanh cười cười không nói chuyện.
Bùi Yên Tử nói: “Người có thể viết ra bài thơ như vậy, chỉ sợ không mua được bằng tiền.”
Các thiếu niên hơi hơi kinh ngạc nhìn về phía Bùi Yên Tử, hắn đang nói giúp cho Tiết Thanh sao? Suy nghĩ rồi lại tưởng tượng, bài thơ này chính xác là vô cùng chính nghĩa, hơn nữa bài thơ chính nghĩa như vậy cho dù ai cũng không muốn nhường cho người khác, nếu bài thơ này được đưa ra ngoài tất nhiên sẽ nổi danh, nổi danh như thế còn sợ không có tiền sao?
Thật là hắn làm sao.
“Tiết Thanh, ngươi ngày ấy là không làm ra được, hay là không nói ra?” Có thiếu niên nói.
Câu hỏi có chút ý tứ, mọi người đều nhìn ra.
Tiết Thanh nói: “Không nghĩ ra.” Biểu cảm của nàng thành khẩn: “... Hôm nay ngẫu nhiên mới nghĩ ra.”
Thật hay giả vậy, các thiếu niên ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhưng bài thơ hay như vậy cần nhiều thời gian cân nhắc cũng là bình thường.
Liễu Xuân Dương cất tiếng nói: “Có gì cũng ngồi xuống nói...” Phải biết rằng thiếu niên này vào thời điểm đi đến bên cửa sổ còn cần hai người dìu, hiện tại không biết chịu đựng bao nhiêu đau đớn.
Các thiếu niên liền muốn mời ngồi, Bùi Yên Tử đứng trước tấm bình phong đề bút viết xuống bốn chữ Thủy điệu ca đầu, chợt dừng lại, giơ tay với Tiết Thanh nói: “Thanh Tử thiếu gia, ngươi tới đi.”
Nước mắt Liễu Xuân Dương thiếu chút nữa chảy xuống, muốn vào ngồi xuống nhưng sao lại khó như vậy, còn chưa đủ a, viết như thế nào a, tay phải tiểu tử kia nâng không nổi huống chi là viết, thoái thác thế nào mới có thể không bị nghi ngờ đâu? Xuân Dương thiếu gia vô ưu vô lự sống mười bốn năm lần đầu tiên cảm thấy thế gian thật là gian nan.
Tiết Thanh không từ chối, ừ một tiếng cất bước về phía trước, vươn tay trái.
Biểu cảm của Bùi Yên Tử có chút khác lạ, tay trái sao?
Tiết Thanh đã đón nhận bút đứng ở trước tấm bình phong, cúi người chấm mực, đề bút thật mạnh viết chữ. “Minh nguyệt kỷ thời hữu.”
Nét chữ như rồng bay phượng giương cánh.
Hóa ra tay trái và tay phải viết ra chữ lại khác nhau như vậy, Bùi Yên Tử đứng ở một bên thì thầm: “Minh nguyệt kỷ thời hữu.”
Liễu Xuân Dương phù phù ngồi kế bên, bên tai các thiếu niên cùng kêu lên ngâm tụng: “Bả tửu vấn thanh thiên.” Trong tầm mắt thiếu niên gầy yếu, tay phải rũ bên người, sống lưng thẳng, tay trái múa bút vẩy mực rồng bay phượng múa.
Hắn rốt cuộc biết bao nhiêu thứ? Làm thơ, đánh nhau, giết người, viết bằng tay trái, dù là lúc bị thương nặng như thế, Liễu Xuân Dương thầm nghĩ, hắn không phải là yêu quái chứ.
Cả phòng cùng đọc, các thiếu niên khí thế ngẩng cao, Tiết Thanh viết cũng càng ngày càng cuồng loạn, mực không ngừng dính lên, trên giấy trắng chữ to bay múa.
Loảng xoảng một tiếng, cửa lớn chợt bị đụng vào, đồng thời con ngựa hí vang bước chân hỗn độn, các thiếu niên trong sảnh lúc này mới giật mình hoàn hồn nhìn lại, thấy không biết khi nào có một đội binh mã chặn cửa, cây đuốc đang cháy, đao kiếm dày đặc.
Trong ngoài đều an tĩnh, chợt các thiếu niên lấy lại tinh thần, bọn họ đều là con cháu nhà quyền quý, không có gì sợ hãi quan sai binh mã.
“Các ngươi làm gì thế?”
Từng tiếng chất vấn hướng tới đám binh tướng kia, biểu cảm của quan tướng cầm đầu hơi hơi cứng đờ, nói: “Các ngươi là ai? Hơn nửa đêm ở chỗ này làm cái gì?”
Thái độ hung ác nhưng dọa không được các thiếu niên.Truyện đượ-c dịch tạ-i iREAD.vn--“Chúng ta làm thơ, ngươi không nhìn thấy sao?” Bọn họ cùng kêu lên quát.
Làm thơ? Tầm mắt quan tướng đảo qua trong phòng, nhìn mớ bài thơ rối loạn kia, nói: “Hơn nửa đêm làm thơ cái gì...”
Kẻ sĩ có thể ch.ết nhưng không chịu bị làm nhục, các thiếu niên lập tức nổi giận.
“Có luật pháp nào quy định không được làm thơ lúc nửa đêm?”
“Nói đến luật pháp, các ngươi là binh mã nơi nào? Nửa đêm điều binh là nghe lệnh của ai?”
Bị một đám thiếu niên mười sáu mười bảy chất vấn la hét ầm ĩ, lúc hỏi còn biểu hiện thân phận của bọn họ, bọn họ là người đọc sách, là kẻ sĩ tất nhiên có gia thế, khó chơi hơn so chúng bá tánh bình dân, quan tướng có chút đau đầu.
“Là có mệnh lệnh.” Hắn quát, nhìn chung quanh đại sảnh lại lần nữa: “Có chuyện khẩn cấp, không phải là chuyện các ngươi muốn biết là có thể biết được...”
Các thiếu niên còn muốn la hét ầm ĩ, Bùi Yên Tử giơ tay ngăn lại rồi tiến lên thi lễ một cái: “Tại hạ Bùi cầm, xin hỏi đại nhân có gì phân phó?”
Bùi a, thành Trường An họ Bùi nhưng không nhiều lắm, lại xem thiếu niên này khí độ bất phàm, quan tướng cũng thận trọng vài phần nói: “Các ngươi ở chỗ này có thấy người khả nghi nào đi qua không?”
Bùi Yên Tử lắc đầu nói: “Ta vẫn luôn ở trong phòng làm thơ uống rượu, chưa từng chú ý bên ngoài, chủ quán có thể làm chứng.”
Tiểu nhị đã nghe tiếng chạy lại đây, cúi đầu khom lưng biểu cảm có chút bất an liên tục nói dạ.
Quan tướng nói: “Ta muốn lục soát nơi này một chút.”
Bùi Yên Tử gật đầu nói: “Đại nhân cứ tự nhiên.”
Tiểu nhị vội tránh ra, quan tướng mang theo một nhóm lính tiến lên phía trước, phía sau thì chia nhau ra lục soát từ trên xuống, các thiếu niên ở trong sảnh chụm đầu ghé tai chỉ chỉ trỏ trỏ nghị luận.
Quan tướng đứng ở trong phòng, xung quanh hơi thở mùi hoa, mùi rượu, mùi son phấn, mùi mực, mùi khói từ nến hỗn tạp tạo thành một hương vị cổ quái, hắn không nhịn được giơ tay đè lại mũi... Các thiếu niên nhà phú quý la cà cũng thật là kỳ cục, hắn đánh giá từng thiếu niên, thấy thần thái không khác độ tuổi nhiều lắm, trong sảnh đều là thiếu niên chỉ có một tỳ nữ... Tỳ nữ kia đang cúi đầu nói nhỏ gì đó bên tai thiếu niên, tuy rằng thấy không rõ tướng mạo nhưng có thể thấy được cử chỉ hoảng loạn.
Ánh mắt của quan tướng có vài phần sắc bén.
Thiếu niên vung tay đánh vào mặt tỳ nữ, cả giận nói: “Bổn thiếu gia không quay về, sợ hắn làm chi.”
Tỳ nữ bụm mặt cúi đầu khóc lên. Có thiếu niên không vui nói: “Xuân Dương thiếu gia, so đo làm gì chứ, lấy bọn nha đầu ra để xả giận thì có bản lĩnh gì chứ.”
Thiếu niên được gọi là Xuân Dương thiếu gia sắc mặt trắng bệch nhảy dựng lên, nói: “Liên quan gì tới ngươi.”
Thiếu niên kia cũng không phục, người bên cạnh vội ngăn lại, trong đại sảnh trở nên có chút ồn ào.
Ừm, các thiếu gia có tiền tính tình kiêu căng rất lớn, quan tướng thu hồi tầm mắt, lướt qua bốn phía, nhóm lính nhanh chóng lắc đầu trở lại, quan tướng lại tóm tiểu nhị đi ra hỏi, lại nghe âm thanh bên ngoài đã vô cùng ồn ào, cửa hàng trấn trên cùng với người trong nhà đều bị kinh động.
“Xảy ra chuyện gì?”
Xem ra chuyện không nhỏ, dùng nhiều binh mã như vậy, các thiếu niên tò mò dò hỏi, nhìn về hướng ngoài cửa sổ.
“Đơn giản là gian tặc ăn trộm đánh giết.” Cũng có thiếu niên kiến thức rộng rãi hờ hững nói: “Đừng làm mất nhã hứng.”
Bùi Yên Tử nhìn về phía Tiết Thanh, Tiết Thanh đã dừng lại từ lâu, nói: “Viết xong rồi?”
Tiết Thanh nói: “Còn thiếu hai câu.”
Bùi Yên Tử duỗi tay nói: “Mời.”
Tiết Thanh cười cười lấy bút chấm mực, đề bút viết ở trên giấy.
“Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thuyền quyên.”
Trong phòng đột nhiên bùng nổ tiếng ngâm tụng làm nhóm lính bên ngoài đường hoảng sợ, quan tướng càng nhíu mày, đám thiếu gia này, sớm muộn gì cũng sẽ hóa thành nhà nho.
Gió đêm thổi, khác biệt với các thiếu niên cười to ngâm thơ vui sướng bên này, Song Viên một mảnh trầm trọng, miệng mũi tràn đầy mùi máu. Lửa trong đại sảnh đã được dập tắt, dưới sự vây quanh của một đám quan binh, Lý Quang Viễn Lý tri phủ bước nhanh vọt nhìn Tông Chu đang nằm bên trong.
“Tốt...” Hắn nói: “… Lớn mật.”