Chương 8

Diệp An Ninh, Vương Ân Thành và Thiệu Chí Văn đi vào văn phòng lão Lưu, phía trước chỗ làm việc của hắn có một cái bàn hội nghị, bốn người ngồi xuống ở đây, lão Lưu đi thẳng vào vấn đề : “Mời Lưu Hằng trả lời phỏng vấn là đề xuất của tôi, nói thử xem, mọi người nghĩ như thế nào.”


Trong tay của Diệp An Ninh và Thiệu Chí Văn đều cầm một cuốn sổ công tác bìa da màu đen cùng bút bi, còn đồ tùy thân của Vương Ân Thành chỉ có laptop, Diệp An Ninh giơ cây bút trong tay lên, nghiêm túc nói : “Tôi phát biểu trước đi.” Cô vừa nói vừa mở sổ công tác ra : “Lưu Hằng không trả lời phỏng vấn là chuyện mà người trong nghề ai cũng biết, nghe nói hắn rất thủ đoạn. Tôi cảm thấy việc hắn không trả lời phỏng vấn đơn giản có vài nguyên nhân như sau : Thứ nhất, Hoa Vinh đang phát triển rất mạnh, hắn làm CEO nếu thủ đoạn một chút ngược lại đối với toàn bộ tập đoàn có lợi chứ không hại; Thứ hai, hắn sợ sau khi bài được đăng cuộc sống riêng tư của mình sẽ bị quấy rầy; Thứ ba, hắn có nguyên nhân khác, không muốn hình ảnh của mình phơi bày trong tầm mắt đại chúng. Nói tóm lại là, tôi cảm thấy nếu nói Lưu Hằng không tiếp nhận trả lời phỏng vấn, hay đúng hơn là hắn không chấp nhận việc đời tư bị soi mói. Nhưng chúng ta là tờ báo của địa phương, hơn nữa cuộc phỏng vấn này là chuyên mục tài chính và kinh tế, có khả năng anh ta sẽ đồng ý.”


Thiệu Chí Văn vừa múa bút, đầu lại nghĩ thầm những lời cô nói chẳng phải vô nghĩa sao?


Lão Lưu gật gật đầu, nhìn về phía Thiệu Chí Văn đang múa bút, Thiệu Chí Văn ngẩng đầu đối diện với ánh mắt sắc bén của lão Lưu, bật người dậy, nói : “Tôi đồng ý với biên tập Diệp, nhưng vấn đề chính là, trước đây tôi nghe được, vị họ Lưu kia không nhận phỏng vấn bao giờ, của tất cả các báo luôn, gọi điện thoại qua cũng chỉ do thư kí nhận, người này liền trực tiếp trả lời rằng ông chủ của bọn họ không chấp nhận bất cứ phỏng vấn nào.”


Diệp An Ninh : “Không có số điện thoại riêng của hắn sao?”


Thiệu Chí Văn nghiêng đầu nhìn cô ta : “Nếu như tôi có được số điện thoại riêng của hắn, tôi cảm thấy mình cách cửa tử cũng không xa lắm.” Tuy rằng Thiệu Chí Văn nói có chút khoa trương, nhưng thái độ làm người của Lưu Hằng mọi người trong giới đều rõ ràng, vừa khôn ngoan lại lạnh lùng.


available on google playdownload on app store


Diệp An Ninh nhíu mày : “Tôi có bạn thời đại học làm quản lý tại Hoa Vinh, để tôi hỏi cô ấy một chút. Có lẽ Lưu Hằng sẽ suy nghĩ cẩn thận trả lời phỏng vấn chuyên mục tài chính và kinh tế đối với hắn chỉ có lợi chứ không hại, nói không chừng có thể tiếp nhận đó.”


Thiệu Chí Văn nói : “Có lợi hắn cũng không nhất định đồng ý a, chị nghĩ bối cảnh gia đình của hắn là gì, không thiếu tiền, lợi ích thì vô kể lại không thiếu danh, người ta không chịu trả lời phỏng vấn chính là muốn có không gian riêng tư.”


Diệp An Ninh như là bừng tỉnh đại ngộ, lật lật cuốn sổ trong tay nhìn thoáng qua, ngẩng đầu ngó lão Lưu : “Tổng biên tập, cuộc phỏng vấn Lưu Hằng này có thể không khả thi, hắn đã từng sống một thời gian khá dài ở nước ngoài, cho nên có liên quan đến hành vi cá nhân, hắn thực sự coi trọng không gian riêng tư. Hơn nữa rất nhiều công ty đều hy vọng báo chí đưa nhiều tin tức về tài chính và kinh tế cũng như các loại quan hệ xã hội của công ty bọn họ, để gia tăng sự nổi tiếng, riêng Hoa Vinh trong vòng ba năm qua không có bất cứ hành vi tương quan nào. Có không ít tin tức thậm chí còn bị họ ém lại.”


Thiệu Chí Văn há hốc mồm : “Chị cũng biết nữa hả?”
Diệp An Ninh liếc xéo hắn một cái, để cây bút lên trên cuốn sổ, làm như không thèm để ý nói : “Tổng biên tập bài toán này khó giải rồi!” Nói xong ánh mắt liền nhìn về phía Vương Ân Thành.


Phần bàn trước mặt Vương Ân Thành trống trơn, cái gì cũng không có, cậu đan mười ngón vào nhau đặt trên mặt bàn, đôi mắt hạ xuống không biết suy nghĩ gì, lão Lưu đưa mắt qua nhìn cậu, kỳ thật không riêng gì những người khác, hiện tại lão Lưu đối với Vương Ân Thành cũng chỉ là chờ xem sao, hắn cảm thấy Thành tử có trình độ, nhưng cái loại phỏng vấn này đến khuôn mặt người ta ra sao cũng chẳng biết, quả thật cho dù là người giỏi cũng khó làm. Đại khái Thành tử vẫn chỉ thích hợp làm việc, còn đối với phương diện quan hệ giữa người với người vẫn còn khiếm khuyết.


Vương Ân Thành ngước mắt lên, nhìn nhìn lão Lưu, bình tĩnh nói : “Không thành vấn đề.”
“Cái gì?” Diệp An Ninh thực kinh ngạc, trên mặt mang theo chút khinh thị, “Đừng nói giỡn chứ biên tập Vương, vừa rồi anh có nghe chúng tôi nói gì không?”


Nét mặt Vương Ân Thành thản nhiên : “Hình như Tiểu Thiệu nói, không ai có số điện thoại của Lưu Hằng, về thái độ đối với phỏng vấn cũng là bởi vì gần đây hắn chưa bao giờ trả lời phỏng vấn cùng loại, không có ai chính miệng hỏi qua Lưu Hằng. Có lẽ hắn không chấp nhận không phải vì lí do thời gian, cũng không phải bởi vì hắn muốn bảo vệ không gian riêng tư, mà có lẽ chính là tự cảm thấy — Nó không quan trọng.”


“Không quan trọng?” Diệp An Ninh quả thực giống như đang xem trò cười nhìn Vương Ân Thành, ánh mắt cũng ánh lên vẻ xem thường : ” Biên tập Vương nếu anh không hiểu, làm ơn đừng nói lung tung được chứ?” Khẩu khí nói chuyện của cô nàng này như đấm vô mặt người ta, Thiệu Chí Văn và lão Lưu ngồi bên cạnh nghe được cũng phải cau mày.


Vương Ân Thành quay đầu cùng Diệp An Ninh đối mắt, thần sắc bình tĩnh : “Vậy cô làm sao biết, hắn xem chuyện này quan trọng?”
Diệp An Ninh nghẹn lời, nhưng vẫn tranh luận : “Nếu thật sự như anh nói, vậy tại sao không nhận trả lời phỏng vấn? Điều này giống kiểu xử sự của người không xem mọi chuyện là quan trọng sao?”


Vương Ân Thành gật gật đầu : “Cô nói đúng, người bình thường sẽ lí giải như vậy, không quan trọng cho nên liền nhận trả lời phỏng vấn, bất quá tính cách Lưu Hằng lại khác người, không quan trọng, cho nên không cần nhận trả lời phỏng vấn.”


Diệp An Ninh : “. . .” Cô ta cảm thấy mình quả thực không có cách nào hiểu được ý của Vương Ân Thành, đầu óc của bọn họ không có chung một mạch tư duy, cô ta quay đầu tỏ ra xem thường, không đáng nói chuyện.
Lão Lưu lại cảm thấy rất có ý tứ : “Em cảm thấy phỏng vấn này có thể làm sao?”


Vương Ân Thành cười cười : “Có thể làm hay không cũng không đến phiên chúng tôi có ý kiến, tổng biên tập chẳng phải đã quyết định rồi sao, nếu chúng ta nói không thể làm được thì lão tổng sẽ nghĩ như thế nào?”
Lão Lưu : “Có thể làm?”


Vương Ân Thành cười nhạt : “Có thể.”
“Em chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
Lão Lưu vỗ vỗ bàn, biểu tình vô cùng nghiêm túc : “Vậy được rồi! Phỏng vấn Lưu Hằng sẽ do em phụ trách, nếu làm không xong, em phải chịu trách nhiệm.”
Vương Ân Thành như trước gật đầu : “Được.”


Lúc đi ra khỏi văn phòng tổng biên tập, Diệp An Ninh cả người như muốn bùng nổ, cô nghĩ : Cái người mới tới Vương Ân Thành kia tưởng mình là ai a? Bộ hắn muốn là được sao? Sau lưng ngươi có thế lực hả? Ngươi muốn gặp Lưu Hằng là gặp được sao? Ngươi thì tính là cái rắm gì, ngươi như vậy kêu bằng đồ trâu bò cứng đầu chỉ biết rống mà thôi ! !


Diệp An Ninh ngồi vào vị trí của mình, vẻ mặt tức giận, những người xung quanh cũng đã quen rồi, chỉ nhìn thoáng qua cô một cái rồi không ai nói gì.
Sau khi Vương Ân Thành đi ra Thiệu Chí Văn cân nhắc một chút rồi đến gần cậu : “Biên tập Vương, bài phỏng vấn kia thật sự không thành vấn đề sao?”


Vương Ân Thành quay đầu nhìn Thiệu Chí Văn đang nhăn nhíu chân mày thành chữ bát, cảm thấy buồn cười, cậu nhóc này rất nhiều biểu cảm cảm, “Ừ. Ai nói phỏng vấn nhất định phải nhìn thấy người? Chỉ cần hắn đồng ý với bản thảo của tòa soạn gửi tới là được, đúng không?”


Thiệu Chí Văn có chút không kịp phản ứng, quay đầu nghĩ nghĩ đúng vậy, chỉ cần chúng ta viết quan điểm thành bản thảo, Lưu Hằng sau khi xem chắc sẽ gật đầu đồng ý, không phải sao! ?
Vừa lúc đó thực tập sinh mới tới Triệu Thiên Lam liền dẫn Vương Ân Thành đến phòng làm việc của mình.


“Biên tập Vương, đây là văn phòng của anh, đồ dùng này nọ em vừa mới nhờ người trang bị cả rồi, anh xem còn thiếu cái gì, em sẽ giúp anh lấy.”


Vương Ân Thành được thu xếp cho một căn phòng nhỏ nhiều ánh sáng mặt trời, cửa sổ sát đất, có bàn công tác, hai hàng giá sách, văn phòng không lớn nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Vương Ân Thành gật đầu : “Cám ơn em.”


Triệu Thiên Lam bị khuôn mặt tuấn tú sáng chói của Vương Ân Thành làm cho choáng váng, mặt đỏ bừng lên, vừa nãy cô còn cùng vài đồng sự thảo luận về người phụ trách mới tới có khuôn mặt giống minh tinh nào, cuối cùng mọi người nhất trí cho rằng, anh ta ai cũng không giống, nhưng chính bởi vì như vậy, cho nên gương mặt tuấn tú đẹp trai kia có vẻ độc đáo khác thường. Đặc biệt nhất là khí chất của biên tập Vương, wow, Triệu Thiên Lam cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt đều là sao bay, đẹp trai quá, tại sao lại có thể đẹp đến vậy a ~~! ! !


Vương Ân Thành nào đâu biết rằng nội tâm Triệu Thiên Lam đang lay động, cậu chỉ là nhìn thấy cô thiếu nữ trước mắt mặt càng ngày càng đỏ, cuối cùng là chẳng khác gì trái cà chua mà trốn ra khỏi văn phòng.


Một buổi sáng này Vương Ân Thành đều ngồi ở tòa soạn báo lên mạng tìm kiếm thông tin có liên quan tới Lưu Hằng và công ty dược Hoa Vinh, nhưng tin tức quả thật rất ít, chủ yếu là phân tích cổ phiếu của bên ngoài.


Vương Ân Thành xem những phân tích cổ phiếu, phát hiện đều là từ K – Line, hơn nữa chỉ là phân tích thị trường tài chính gần đây, tờ báo này phân tích thị trường rất bảo thủ, cơ bản không có giá trị tham khảo.


Vương Ân Thành lấy laptop từ trong cặp của mình ra, đăng nhập vào QQ, trong hạng mục tài chính và kinh tế tìm được một người.
【 Thành Ân : Đang online đấy chứ? 】
【 Chân To Xinh Đẹp : Online, chuyện gì thế Ân tiểu đệ? 】
【 Thành Ân : Liên hệ được với Lưu Hằng không? 】


【Chân To Xinh Đẹp : Wow ghê gớm thật, hộc máu a, ngươi nói đó là Lưu Hằng của công ty dược Hoa Vinh ấy hả? Tuy rằng trước đây ta thiếu ngươi món nợ nhân tình, cũng từng nói vượt lửa qua sông không chối từ, nhưng ta cảm thấy thôi thì mình lấy thân báo đáp cho rồi? Hay là chúng ta thỏa thuận chút nha? Ta có điện thoại của ông chủ công ty điện ảnh và truyền hình Gia Hòa, ngươi có nên suy nghĩ  một chút hay không. 】


【 Thành Ân : không cần, phải là Lưu Hằng . 】
【 Chân To Xinh Đẹp : có tin ta vả méo miệng ngươi hay không! ! ! 】
【 Thành Ân: Cứ tự nhiên, vả đã tay rồi thì liên hệ giúp ta. 】
【 Chân To Xinh Đẹp : . . .  . . . Ta sẽ thử xem, ngươi muốn làm gì? Ta chỉ có thể giúp lời cho ngươi thôi đó. 】


【 Thành Ân : Nhiêu đó đủ rồi, ngươi hỏi giúp xem chuyên mục tài chính và kinh tế báo địa phương muốn mời phỏng vấn, hắn có chấp nhận hay không, ta sẽ làm trước bản thảo cho hắn xem, xong rồi có đồng ý hay không thì trả lời cho ta biết. 】


【 Chân To Xinh Đẹp : . . . Ngươi khi nào thì bắt đầu làm phỏng vấn vậy? 】
【 Thành Ân : Trẫm bây giờ là người phụ trách mảng tài chính và kinh tế của báo địa phương, ngươi có thể lui xuống! 】
【 Chân To Xinh Đẹp : Đi ch.ết đi! ! 】
【 Chân To Xinh Đẹp : Chậm đã! Ngươi đang ở H thị? 】


【 Thành Ân : Đúng vậy. 】
【 Chân To Xinh Đẹp : Thật tốt quá! Ta muốn ngủ với ngươi! Thị tẩm ta đi! ! Cầu ngươi bao dưỡng ta! ! Người đâu rồi. . . Này này. . . Người đâu? ? ? 】


Vương Ân Thành thoát khỏi QQ, nghĩ nghĩ, cảm thấy hiện tại tạm thời cũng chỉ có thể chờ tin tức ở đầu bên kia. Cậu vào trang nội bộ của tòa soạn, xem kĩ một lần công việc liên quan gần đây giữa các ban ngành, bắt đầu công việc của hôm nay.


Giữa trưa sau khi cơm nước xong, thầy cô giáo của bọn Bánh Đậu dẫn theo nhóm bạn nhỏ về phòng ngủ trưa, mỗi bé là một ổ chăn nhỏ, Diệp Phi ngủ kế bên giường Bánh Đậu.
Thầy giáo đếm nhân số, sau khi xác định không có thiếu người, cũng chẳng có bé nào mở mắt không ngủ bèn ly khai.


Bánh Đậu lập tức mở to mắt, rón rén đứng lên, nhìn về phía cửa chính, xác định cửa đóng rồi mới nằm xuống, Diệp Phi cũng mở to mắt, hai tên quỷ sứ dựa đầu vào nhau nhỏ giọng thì thầm.
Diệp Phi : “Hồi sáng cậu nói ngày hôm qua nhìn thấy mẹ của mình?”


Bánh Đậu gật đầu, “Ừa, nhìn thấy trong di động của ba ba!”
Diệp Phi : “Tớ đã nói mà, cậu cứ đi hỏi ba của mình, chú ấy sẽ nói cho cậu biết mà.”


Bánh Đậu nhớ lại chuyện này lại thấy tức giận : “Mới không phải vậy đâu! Là do tớ dòm lén di động của ba, nhìn thấy trong album ảnh ! Ổng mới không nói cho tớ nghe đâu!”
Diệp Phi há miệng thở dốc : “A?” Nghĩ nghĩ : “Ba của cậu không nói, làm sao cậu biết ảnh chụp đó chính là mẹ của mình ! ?”


Bánh đậu tạm dừng một chút, nâng cổ nhìn nhìn chung quanh, xác nhận không có tiểu bằng hữu nào khác chú ý tới bên này, mới hạ giọng nói : “Tớ cho cậu biết nhé, người kia không phải mẹ, mà là một ba ba khác!”


“A! ?” Diệp Phi càng thêm giật mình, nhưng sau khi giật mình được hai giây, giây thứ ba bắt đầu hưng phấn, trước kia nhóc cảm thấy gia đình mình rất đặc biệt, người khác đều có ba và mẹ, nhóc lại có những hai ba ba, nhóc từng hỏi ba mình vì sao như vậy kết quả còn bị nạt cho, bây giờ tốt rồi, thì ra Bánh Đậu giống như mình, nhóc cũng có tới hai ba ba! !


Diệp Phi vô cùng vui mừng : “Nhưng cậu còn chưa nói cho tớ biết, sao cậu lại biết a! ?”


Bánh Đậu che miệng, đôi mắt màu hổ phách lóe lên tia hưng phấn : “Tớ biết a, liếc mắt một cái là biết liền à! Bộ dạng rất giống tớ a, hơn nữa” Bánh Đậu giơ tay chỉ chỉ lên mi tâm của mình : “Người ấy nơi này cũng có một nốt ruồi son, giống như đúc với cái của tớ!”


Diệp Phi : “Cái này tớ biết nè, người lớn đều nói đây là cái gì mà huyết cái gì quan hệ, chính là con nít sinh ra sẽ giống cha mẹ!”
Bánh Đậu bĩu môi : ” Quan hệ huyết thống nha ~~ “
Diệp Phi : “Đúng đúng, chính là cái đó! Bất quá, cậu có biết một ba ba khác hiện tại ở đâu không?”


Bánh Đậu bĩu môi, hừ một tiếng : “Ba của tớ chẳng chịu nói cho tớ biết.”
Diệp Phi : “Vậy mấy người thân thích khác trong nhà có biết không?”
Bánh Đậu nghĩ nghĩ : “Cho dù bọn họ có biết khẳng định cũng sẽ không nói cho tớ nghe !”


Hai thằng nhóc ghé vào nhau nói thầm, thanh âm không lớn, mấy đứa bé khác đều ngủ cả, cũng không ai chú ý tới bọn nhóc đang nói cái gì. Nhưng Bánh Đậu nghiêng người đá chăn văng ra, một cái chân nhỏ lộ ra bên ngoài, lướt thẳng qua giường của mình vắt lên giường nhỏ bên cạnh.


Mấy nhóc con hướng nằm ngủ không theo trật tự, ai muốn nằm hướng nào thì tùy, Bánh Đậu và Diệp Phi hướng về một phía, nhưng bé nằm bên cạnh lại xoay đầu về hướng khác. Tất của Bánh Đậu đã gần tuột ra, chân nhỏ nhếch lên, một cái thì đụng vào ngực đứa bé kia, cái khác để ngay lỗ mũi.


Bé con mở to mắt nhìn nhìn bàn chân ngay ngực mình, đưa tay dụi mắt, mới phát hiện đó là chân của bạn nhỏ bên cạnh, đưa tay khẽ đẩy ra, âm thanh còn đớt đát có vẻ giận : “Cậu đá tớ !”
Bánh Đậu không kịp phản ứng, nâng cổ lên nhìn bé con kia, nhưng chân thì lại không rút về.


Nhóc nhíu mày, nghi hoặc liếc bé con một cái, mới phát hiện nó không phải bạn chung lớp với mình. Bánh Đậu nhớ mang máng, bé con kia hình như là lớp chồi bé, bởi vì lớp học của nó không đủ giường, cho nên mới ngủ chung với lớp của nhóc.


Bé con có một đôi mắt đen lúng liếng, tóc ngắn đen nhánh, mắt rất to, hai má phinh phính, cái mũi nhỏ rất xinh.
Bánh Đậu cảm thấy bé con trước mặt nhìn hơi quen, Diệp Phi ghé vào tai nhóc cảm thán : “A, đó chẳng phải là thần đồng tí hon của lớp chồi bé đó sao! ?






Truyện liên quan