Chương 9

Bánh Đậu lúc này mới nhớ, nhóc con bị chân mình đá chính là thần đồng trong truyền thuyết của trường, nghe nói chỉ số thông minh rất cao, dạy cái gì chỉ một lần là nhớ, hai mươi bốn chữ cái tiếng Anh đọc một lần là thuộc, việc học thuộc lòng không hề là áp lực.


Trong phạm vi của mấy nhóc con chính là bé nào xinh đẹp học giỏi thì thường được chú ý, Bánh Đậu không nhớ rõ bé con kia tên là gì, nhưng mà nhóc cũng biết bé con kia, nghe nói mắt rất to lại đặc biệt xinh đẹp, mà điều quan trọng nhất là bé còn rất thông minh.


Chỉ số cảm xúc và chỉ số thông minh của Bánh Đậu trong thế giới của mấy nhóc con cũng rất nổi tiếng, chỉ là tính cách nhóc lạnh nhạt không thích nói chuyện lại càng không muốn biểu hiện cái gì, đương nhiên thầy giáo cũng sẽ không phát hiện ra sự độc đáo không giống ai của nhóc. Mỗi lần có cô giáo khen cái gì mà Tiểu Tục thông minh hiếu học, mọi người phải học tập bé, Bánh Đậu đều sẽ lộ ra một biểu tình “Loài người ngu ngốc”. Cho nên tự nhiên mà thành, Bánh Đậu liền đem bạn bè bên cạnh phân chia thành ba loại, một loại là vốn đã rất thông minh, một loại là chăm chỉ hiếu học, còn loại cuối cùng chính là vừa dốt vừa ngốc lại không biết cố gắng.


Bánh Đậu nghĩ mình là loại thứ nhất, đối với đồng loại của mình cũng sẽ không lạnh nhạt làm ngơ như vậy.
Nhóc rút chân về, ngồi lên, nhìn nhóc thần đồng còn chưa tỉnh ngủ mắt mở to hơi đo đỏ  kia mà ngoắc ngoắc ngón tay, tiểu thần đồng thực nghe lời, ngồi dậy.


Con ngươi màu hổ phách của Bánh Đậu đảo vòng vòng quan sát bé, phát hiện bé con kia có hai má lúm đồng tiền thực đáng yêu, a a, Bánh Đậu nghĩ, đã xinh đẹp lại thông minh, tốt thật. . .


“Cậu tên là gì?” Bánh Đậu lấy đầu ngón tay chọt chọt lên má lúm đồng tiền của bé con, mềm mềm lại đàn hồi .


available on google playdownload on app store


Bé con tóc tai lộn xộn, nhưng giờ phút này cũng đã hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt đen lúng liếng ướt nước, thanh âm non nớt : “Tớ tên là Lưu Kế.” Dừng một chút : “Còn cậu?”


Bánh Đậu chớp mắt một cái, Diệp Phi từ trên giường đứng lên, vỗ vỗ tay, nhỏ giọng nói : “Oa oa, Bánh Đậu nó cùng họ với cậu đó!”
Bé con ánh mắt ngập nước, mang theo nghi hoặc nhìn Diệp Phi.


Chân mày Bánh Đậu cau lại ra dáng ông cụ non, tim đập thình thịch, nhóc nhìn kỹ khuôn mặt của bé con, cùng so sánh với mình một chút, sau khi xác định hai nhóc hẳn không phải là cùng cha , mới nói : “Tớ tên là Lưu Tục.”


Lưu Kế chậm rãi mở to hai mắt, khóe miệng nhếch lên, má lúm đồng tiền hõm xuống, “Lưu Kế, Lưu Tục, Kế Tục. . .”
Diệp Phi nói theo, “Kế Tục Kế Tục. . ., ai, Bánh Đậu tên của cậu xếp phía sau tên nó ai. . .”


Bánh Đậu xem thường trong lòng, nhóc không thích cùng người ta tranh dành đứng nhất hay nhì, đó là bởi vì nhóc không thèm, có những thứ mà mấy nhóc khác cố gắng gấp trăm lần mới đạt được kết quả còn mình chỉ cần hơi động não là ra, cho nên phần lớn thời gian Bánh Đậu đều cảm thấy không cần phải đi tranh giành cái gì cả.


Nhưng mỹ nhân má lúm đồng tiền trước mắt thì không giống. Đứa bé kia nghe nói rất thông minh, học cái gì cũng dễ dàng, hơn nữa bộ dạng xinh đẹp đáng yêu, bây giờ còn cùng họ với mình, điều quan trọng là tên lại còn như vậy nữa là sao?


Nhóc Bánh Đậu có chút mất hứng, vốn là đồng minh nháy mắt biến thành quân địch.
Nhóc hừ mũi một tiếng, hất mặt, nhìn Lưu Kế bằng nửa con mắ t: “Cậu là tiểu thần đồng ở lớp chồi nhỏ đó hả?”


Cái mũi nhỏ của Lưu Kế nhăn lại, hơi hơi mất hứng : “Cậu cứ gọi tớ là Lưu Kế được rồi, tớ không thích người khác gọi mình là thần đồng.”


Còn bày đặt khiêm tốn, Bánh Đậu sẽ không vì vậy mà trong lòng cảm thấy vui, nhóc nói : “Tớ học lớp lá năm, cậu ấy tên là Diệp Phi, sau này cậu có thể tới chơi với bọn tớ.”


Lưu Kế sửng sốt một chút, hai mắt lóe sáng, bé dùng lực gật đầu thật mạnh, cười híp cả mắt, bé cảm thấy rất vui vẻ, cuối cùng cũng có một bạn nhỏ không hỏi bé mấy vấn đề kỳ lạ như : Bé có phải thần đồng hay không, bình thường ăn cái gì mà lại thông minh như vậy. . . Lưu Kế mới năm tuổi, trẻ con đi nhà trẻ đều mê chơi cả, bé không thích luôn bị người lớn và các bạn học vây quanh nói cứ một câu là thần đồng hai câu là thiên tài.


Cái gì mà thần đồng với thiên tài a, bé chỉ muốn tìm bạn để chơi thôi mà! !
Khi tan học Lưu Kế nhanh chóng chạy tới tìm Bánh Đậu, Bánh Đậu và Diệp Phi học lớp lá năm, qua cầu thang hình xoắn ốc lên lầu hai, căn phòng nằm gần WC là lớp học của bọn họ, Lưu Kế liền đứng chờ ở đầu cầu thang.


Diệp Phi thấy Lưu Kế trước, vẫy vẫy tay với bé, bé con liền chạy tới, vừa vặn Bánh Đậu quay đầu đưa mắt nhìn Lưu Kế.


Bánh Đậu hồi trưa không có ngủ, buổi chiều đầu cứ gật gù như gà mổ thóc, ngủ gục như vậy một hồi, cô giáo nhìn không vừa mắt, liền kêu nhóc đứng lên trả lời câu hỏi, nhóc đứng lên ngáp ngắn ngáp dài liếc mắt lên bảng đen, sau đó nói ra đáp án. Cô giáo cũng hết cách với Bánh Đậu, nhóc con này nhìn có vẻ lạnh nhạt không hòa đồng, nhưng ở trong lớp học biểu hiện rất tốt, mỗi năm đều có thể nhận được đủ số hoa hồng, cho dù buồn ngủ cũng không ảnh hưởng gì.


Bánh Đậu híp mắt nhìn thoáng qua Lưu Kế, trong đầu mơ mơ hồ hồ không nhận được mặt người, nhóc liếc Diệp Phi hỏi : “Nó là ai a?”
Lưu Kế : “. . .”
Diệp Phi : “. . .”


Lưu Kế mới năm tuổi, bé con còn non nớt, vóc dáng chỉ cao tới cằm Bánh Đậu, bé hơi ngước đầu lên, nhìn Bánh Đậu giọng điệu lạnh như băng, thái độ xa cách, hoàn toàn tương phản so với lúc ngủ trưa, bé nghĩ hoài mà không ra, mới mấy tiếng trước còn rủ mình cùng nhau chơi đùa thế mà quay mặt đi liền quên mất là sao? Chẳng lẽ hồi trưa cậu ấy buồn ngủ rồi hồ đồ? Hay là thật tình không nhớ ra mình?


Lưu Kế bé bỏng nghĩ nghĩ rồi cảm thấy thực ủy khuất, cái mũi nhỏ nhăn lại, hai mắt vốn tươi ngon mọng nước, giờ phút này phải gọi là tràn ngập nước nhìn Bánh Đậu.
Bánh Đậu là một nhóc thông minh cho nên liền tỉnh táo trở lại, tập trung nhìn mới nhận ra bé Lưu Kế.


Nhưng Lưu Kế bé bỏng đã bất cần rồi, miệng méo xệch bỏ chạy, bé cảm thấy Lưu Tục thật sự là đáng ghét đáng ghét muốn ch.ết! Cậu ấy tại sao có thể như vậy! ! Rõ ràng là rủ mình cùng nhau chơi đùa ! ! Cậu ta nói mà không giữ lời! Cậu ấy lừa gạt mình! ! Đồ đáng ghét đáng ghét! !


Diệp Phi há miệng thở dốc nhìn bé con chạy mất, dùng khuyủ tay huých huých Bánh Đậu : “Ai, bị cậu chọc, tức đến phát khóc rồi.”
Bánh Đậu nhíu mày như một ông cụ non nhìn bóng dáng Lưu Kế chạy đi, bĩu môi : “Tại tớ không nhận ra a ~~ “


Diệp Phi lo lắng nói : “Có khi nào sau này cậu ấy không thèm để ý đến tụi mình hay không ?”
Bánh Đậu cười lạnh : “Nó dám!”


Lão Lưu cùng Lý Quyên trước khi đi ăn cơm còn phải ở trên giường dỗ dành Lưu Kế một hồi, bé con hôm nay không biết gặp chuyện gì, có lẽ ở trong trường chịu ủy khuất, lúc Lý Quyên đi đón con trai liền nhìn đến Lưu Kế bé bỏng ghé vào trên bàn sụt sịt, mắt lệ lưng tròng nằm úp sấp .


Cô giáo của bé rất ngại ngùng, nói : “Cũng không biết bị ai bắt nạt, hỏi không nói, dỗ hơn nửa ngày rồi.”


Mấy nhóc con buồn bực làm mình làm mẩy vốn là bình thường, nhưng bé Lưu Kế này luôn là đứa ngoan ngoãn nghe lời, trong đám trẻ này bé thuộc nhóm ít khóc nhất. Lý Quyên nhìn mà hoảng sợ, vội bế con trai vào trong ngực dỗ dành vuốt ve, nhìn xem có phải bị đụng chỗ nào hay không.


Cô giáo đứng một bên cũng hết sức khó xử, dù sao mấy nhóc lúc khóc ở trường học, cha mẹ không biết thì còn đỡ, đàng này tới giờ tan học phụ huynh đến rước còn để mẹ của bé nhìn thấy, cô giáo lo lắng chẳng biết mình có bị trách cứ hay không.


May mà mẹ của Lưu Kế cũng là người sáng suốt, thấy con mình không bị thương gì, cùng cô giáo nói chuyện vài câu phát hiện ra có thể là cãi nhau với bạn bè, “Không sao đâu, con nít làm mình làm mẩy thôi mà.”


Sau khi về nhà Lưu Kế đã dừng khóc, Lý Quyên rửa tay lau mặt cho con trai, cũng không nói gì, ôm bé đến ngồi trên ghế sa lông, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Kế : “Hôm nay ở nhà trẻ bị bạn khi dễ sao? Nào, nói cho mẹ nghe xem.”


Lưu Kế hít hít cái mũi, trong cổ họng dạ một tiếng, nghĩ nghĩ, mắt lại đỏ lên, bé cầm tay mẹ, đem chuyện vừa xảy ra tại nhà trẻ kể ra, cuối cùng nói : “Sau này con cũng không muốn ngủ trưa ở nơi đó nữa! Con không bao giờ muốn nhìn thấy cậu ta ! !”


Lý Quyên dỗ dành con trai, cảm thấy buồn cười, thì ra là chuyện mâu thuẫn của con nít, hai đứa bé lớp lá kia chắc cũng vô tâm, bé Lưu Kế này từ nhỏ đã như vậy, tuy rằng thông minh ngoan ngoãn, nhưng tâm tư mẫn cảm, luôn đem những lời người khác nói trong lúc vô tình để ở trong lòng thật lâu.


Lý Quyên hôn lên trán Lưu Kế một cái, rồi nói : “Anh lớp lớn kia có thể là vừa mới quen biết con, cho nên lúc tan học không nhận ra được a.”
Lưu Kế nhíu nhíu mày, nhìn mẹ mình, hơi do dự : “Là vậy sao?”


Lý Quyên : “Ừ, nhất định là vậy! Con nghĩ xem giữa trưa còn nói muốn làm bạn bè với con cùng nhau chơi đùa, khẳng định là không phải  tùy tiện nói ra, con học lớp mẫu giáo bé cậu ấy lớp lá rồi, nếu nhóc không muốn chơi cùng thì sẽ không để ý đến con đâu.”


Lưu Kế đột nhiên nghĩ thông suốt, bé cảm thấy mẹ mình nói phi thường đúng, hơn nữa lúc ấy Diệp Phi cũng nhận ra, còn ngoắc mình tới, chỉ có Lưu Tục không có nhận ra, chắc là cậu ta không cố ý, có khả năng là lúc ấy thật sự không nhận ra, cũng giống như mình ở trên đường gặp được đồng sự của mẹ, có khi lần thứ hai gặp lại chính mình cũng thường xuyên nhận không ra.


Lưu Kế nghĩ như vậy liền thở phào một hơi, mặt đỏ hồng, nghĩ đến vừa rồi khóc nhè lâu như vậy thật là xấu hổ.
Lý Quyên thấy con trai không còn khóc nữa cũng đã nghĩ thông, bèn nói : “Lát nữa con ăn cơm trước, xong rồi thì đi ngủ được không? Ba và mẹ hôm nay đi ra ngoài có công chuyện.”


Lưu Kế phi thường ngoan ngoãn, gật đầu đồng ý.






Truyện liên quan