Chương 47: Trưởng Tôn hoàng hậu
Đỗ Hà cũng cảm thấy khó hiểu trước câu hỏi của Chương thị.
- Lẽ nào vì Trường Lạc công chúa?
Đỗ Hà cũng chỉ có thể nghĩ đến khả năng này, dù sao Trưởng Tôn hoàng hậu và hắn cũng không có liên quan gì.
Ngày mừng thọ của hoàng hậu lại mời một nhân vật “chướng mắt” như hắn đến tựa hồ cũng không có ý nghĩa gì.
Đỗ Như Hối nói:
- Không cần đoán mò, Trưởng Tôn hoàng hậu chính là một hiền hậu, tất nhiên sẽ không làm khó nhị lang, nhị lang chỉ cần chú ý hơn là được.
Đỗ Hà cũng không suy nghĩ thêm nữa, trở về phòng nghỉ ngơi.
Thi đấu vòng tròn của môn cưỡi ngựa đánh bóng đã chính thức triển khai. Đội Thiết Huyết Bá Vương cách một ngày lại có một trận thi đấu, đối thủ gặp phải cũng không có đội nào mạnh như đội Kính Lữ. Đội Thiết Huyết Bá Vương có thực lực hơn người đương nhiên thế như chẻ tre, thành tích ưu dị toàn thắng, được xếp là đội có điểm số đứng đầu. Có lẽ chính vì trận chiến đặc sắc giữa bọn họ và đội Kính Lữ, ở Trường An cũng bắt đầu lưu hành không khí xem môn cưỡi ngựa đánh bóng, tất cả các trận đấu tựa hồ có hơn vạn khán giả đến xem.
Đặc biệt là mấy đội mạnh đánh hay như đội Thiết Huyết Bá Vương của Đỗ Hà, đội Kính Lữ của Lý Nghiệp Hủ, đội Hộ Vệ Hoàng Gia của Thái tử Lý Thừa Càn…lại càng được mọi người yêu mến. Một dàn cầu thủ ngôi sao như Đỗ Hà, La Thông, Lý Nghiệp Hủ cũng được quần chúng yêu thích, mơ hồ có cả người hâm mộ.
Môn cưỡi ngựa đánh bóng được tổ chức thi đấu rất náo nhiệt, cùng với đó đông đảo mọi người đều tiếp nhận sự tồn tại của nó, để nó hòa nhập vào cuộc sống, những lúc rảnh rỗi đều tổ chức chơi với nhau. Ý nghĩa mở rộng môn bóng đã bước đầu có hiệu quả. Hiện giờ khắp nơi trong hoàng cung đều đang tràn ngập không khí vui mừng, bởi vì, ngày sinh của Trưởng Tôn hoàng hậu, Hiền Hậu Đại Đường đã đến.
Nói ra Trưởng Tôn hoàng hậu cũng được xem là một vị nữ tử hiếm thấy, hiền lành thục đức, hơn nữa còn rất thông minh. Đường triều năm đầu, Thái tử Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đã xảy ra tranh đấu kịch liệt. Đám người Lý Kiến Thành hãm hại Lý Thế Dân trước mặt Đường Cao Tổ Lý Uyên, ý đồ mượn đao giết người. Cao Tổ tin bọn họ, nghi kỵ thậm chí chán ghét Lý Thế Dân.
Dưới tình huống này, Trưởng Tôn hoàng hậu đã “Hiếu sự Cao Tổ, cẩn thừa chư phi” dùng hành động của bản thân giảm bớt ngờ vực vô căn cứ của Cao Tổ đối với Lý Thế Dân. Khi Huyền Vũ môn chi biến xảy ra, Trưởng Tôn hoàng hậu lại đích thân ra ngoài, tự mình khích lệ sĩ khí, trợ giúp Lý Thế Dân lấy được đế vị.
Mặc dù bản thân Lý Thế Dân ngồi ở đế vị, nhưng sủng hạnh với Trưởng Tôn hoàng hậu có thể nói là tột đỉnh. Trong lịch sử có một câu chuyện như vậy, giữa năm Trinh Quán, người anh cùng cha khác mẹ của Trưởng Tôn hoàng hậu là Trưởng Tôn An Nghiệp tham dự mưu phản.
Mưu phản là tội lớn đến mức nào, nếu chứng thực, đó chính là tội lớn liên luỵ đến cửu tộc.
Huống chi Trưởng Tôn An Nghiệp là quốc thích, là ca ca của Trưởng Tôn hoàng hậu. Nếu bình thường gặp phải tình huống này, thân là hoàng hậu, nhất định sẽ lo lắng bị liên lụy, sợ ca ca ngu xuẩn ảnh hưởng đến địa vị của mình. Nàng lẽ ra phải quỳ gối trước mặt Lý Thế Dân thỉnh tội, lo lắng mình bị kéo vào mới đúng.
Nhưng Trưởng Tôn hoàng hậu đã làm một chuyện vô cùng kinh ngạc, nàng lại quỳ gối trước mặt Lý Thế Dân nhận tội thay cho Trưởng Tôn An Nghiệp, hy vọng Lý Thế Dân rộng lòng từ bi, tha thứ cho kẻ đã phảm phải đại tội mưu phản là Trưởng Tôn An Nghiệp, từ đó có thể thấy, hoàng hậu phải có được sủng ái như thế nào, mới có thể tự tin như vậy?
Lý Thế Dân càng làm chuyện khiến người trong thiên hạ kinh ngạc hơn, vì cầu xin của Trưởng Tôn hoàng hậu, hắn chẳng những xá tội mưu phản cho Trưởng Tôn An Nghiệp, còn để hắn tiếp tục làm quan, hơn nữa cuối cùng thậm chí còn làm đến Binh bộ Thượng thư, phong Tiết Quốc Công. Đây là chuyện trước nay chưa từng có, bởi vậy cũng có thể thấy Lý Thế Dân sủng hạnh vị hoàng hậu của mình đến mức nào.
Sinh nhật của Trưởng Tôn hoàng hậu đương nhiên là chuyện vui long trọng hơn bất cứ chuyện nào.
Sáng sớm trong nội cung và ngoài cung đều vô cùng bận rộn, người đến thăm, chúc mừng xếp thành một hàng dài, đủ loại lễ vật, nối liền không dứt.
Đỗ Hà theo mẫu thân Chương thị tiến cung, đi tới Lập chính điện của Trưởng Tôn hoàng hậu, đưa lễ vật, báo danh tính. Chương thị dù sao cũng là Tể tướng phu nhân, lập tức có tỳ nữ đưa hai người đến đại điện. Bọn họ không đến muộn, nhưng lúc này trong điện đã tụ tập rất nhiều người.
Trưởng Tôn hoàng hậu nghe nói Chương thị đến, tự mình ra tận cửa nghênh đón, còn thân thiết gọi:
- Chương tỷ tỷ .
Chương thị vội vàng kéo Đỗ Hà hành lễ. Trưởng Tôn hoàng hậu quan sát Đỗ Hà từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ ra thần sắc hứng thú, đồng thời cũng có vẻ khó hiểu.
Nàng đã từng gặp mặt Đỗ Hà, khi đó Đỗ Hà đứng không có tướng đứng, ngồi không có tướng ngồi, đi không có tướng đi, chạy không có tướng chạy, mặc dù ngoại hình tuấn tú, nhưng tinh khí, thần khí đều không có, hiển nhiên giống như một con gà bệnh. Nhưng hôm nay Đỗ Hà đứng đó lại như cây tùng cây bách, đĩnh đạc, cao ngất, khí chất trên người càng không giống mọi người.
Khí chất siêu quần, hoàn toàn bất phàm, đây chính là đánh giá của hoàng hậu với Đỗ Hà.
Hoàng hậu chợt nhớ tới lúc nói chuyện phiếm với Lý Thế Dân mấy ngày trước, Lý Thế Dân có tán thưởng Đỗ Hà:
- Bình luận người như bình luận tranh, tranh trọng ý cảnh, người trọng khí chất. Trên người tiểu tử Đỗ Hà kia có một luồng khí chất thủ lĩnh bẩm sinh, đặc biệt là thần thái lộ ra khi chỉ huy môn cưỡi ngựa đánh bóng, càng khiến loại khí chất này hiện ra rõ rệt. Loại khí chất này trẫm đã từng gặp trên người Dược Sư, Huyền Linh, Khắc Minh. Dược Sư thống soái tam quân, Huyền Linh, Khắc Minh thống ngự quan lại, bọn họ đều là nhân tài hào kiệt. Trẫm không cách nào xác định thành tựu của Đỗ Hà có thể cao hơn bọn họ hay không, nhưng chỉ cần bồi dưỡng thoả đáng, nhất định sẽ là một nhân vật khó lường....Trẫm có thể vững tin vào điều này!
Trưởng Tôn hoàng hậu mỉm cười, nói:
- Vị này chính là lệnh lang Đỗ Hà sao, hoàng thượng thường nhắc tới ngươi, nói ngươi là văn võ toàn tài, nhất định sẽ giống như Đỗ tướng, trở thành bàn thạch vững chắc của Đại Đường ta.
Đỗ Hà thoáng thấy lo sợ, nhưng cũng thầm kêu lợi hại! Mấy câu nói của Trưởng Tôn hoàng hậu có hiệu quả hơn hẳn sự lôi kéo đơn giản của Lý Thế Dân.
Chương thị nghe xong lời này cũng vui mừng mỉm cười, với tư cách một mẫu thân, không có gì vui hơn là nghe được những lời ca ngợi con trai mình.
Sau khi trò chuyện một lát, Trưởng Tôn hoàng hậu lại kêu người dẫn Đỗ Hà đến tây viện của Lập chính điện, ở đó đang có một đám thiếu niên tụ tập náo nhiệt, còn mình thì kéo Chương thị đi về phía đại điện. Đỗ Hà đi được vài bước, lại nhìn thấy ba thân ảnh quen thuộc.
- Nghiệp Tự, Nghiệp Hủ, các ngươi cũng tới sao!
Đỗ Hà kêu lên. Lý Nghiệp Hủ và Đỗ Hà đã sớm trở thành bằng hữu tương giao ý hợp, đồng thời Đỗ Hà cũng trở thành bằng hữu tốt với Lý Nghiệp Tự sau trận thi đấu khai mạc.
Người tới chính là gia quyến của Lý Tĩnh, người dẫn đầu là một lão phu nhân có mái tóc chớm bạc, mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng mặt mày vẫn hồng hào, sống lưng thẳng tắp, bước đi khoan thai, nhưng lại rất mạnh mẽ, không hề có dáng vẻ của người lớn tuổi. Khuôn mặt phu nhân vô cùng xinh đẹp, hoàn toàn có thể tưởng tượng khi còn trẻ, phu nhân là một tuyệt sắc giai nhân như thế nào.
Lẽ nào phu nhân này chính là Hồng Phất Nữ? Nhìn thấy Lý Vi Linh kéo tay lão phu nhân, Đỗ Hà càng khẳng định điều này.
Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ đồng thời tiến lên chào hỏi.
Hồng Phất Nữ nghe hai người gọi Đỗ Hà là “Thanh Liên” liền dừng bước, quay đầu lại hỏi:
- Ngươi chính là Đỗ Hà, người đã khi dễ Linh nhi?
Đỗ Hà không ngờ Hồng Phất Nữ lại hỏi thẳng như vậy, lúc này cũng bình thản đáp:
- Ta chính là Đỗ Hà!
- Nghe nói công phu của ngươi không tệ, hãy chơi với ta một lát!
Giữa lúc đang nói chuyện, lão phu nhân bất kể đây là lúc nào, ở đâu, đưa tay nhắm thẳng ngực Đỗ Hà, tốc độ ra tay cực nhanh, thủ pháp ác liệt, vượt xa bất cứ đối thủ nào mà Đỗ Hà từng gặp.
Lão phu nhân sử xuất công phu không có nhiều khác biệt với Lý Vi Linh sử dụng lúc trước, nhưng uy lực lại chênh lệch một trời một vực.