Quyển 3 - Chương 32: Phần 5: Người đầu tiên trong sử sách
Mấy lời của Lật phi thực khiến Bạc hoàng hậu cảm thấy nhói lòng. Bà ta cùng Cảnh Đế kết hôn từ lúc Cảnh Đế vẫn còn là thái tử. Hai người họ dưới sự chủ trì của Bạc thái hậu cử hành đại hôn nhưng cho tới giờ bà ta vẫn chưa thể sinh cho hoàng thượng dù chỉ một cô công chúa. Tuy nói bà ta làm chủ tam cung lục viện, tuy nói rằng bà ta là mẫu nghi thiên hạ cao cao tại thượng nhưng vị trí này của bà ta đang không ngừng lung lay, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị mấy nữ nhân khác trong hậu cung lật đổ.
Cảnh Đế tuy có nhiều phi tần, nhưng trước mắt, Lật phi kia chính là mối họa lớn trong lòng Bạc hoàng hậu. Con trai của bà ta - Lưu Vinh lại là hoàng tử trưởng. Nói không chừng một ngày nào đó hoàng thượng lập Lưu Vinh làm thái tử cũng nên. Nếu hoàng thượng vì sức khỏe suy yếu mà băng hà, vậy thái tử kia sẽ đăng cơ trở thành tân đế, vậy nữ nhân trước mắt bà ta không phải sẽ thành thái hậu hay sao?
Không được, Bạc hoàng hậu nhất định phải nghĩ cách bảo vệ vị trí của mình, tuyệt đối không để cho kẻ khác có cơ hội mơ tưởng, nếu không kết cục của bà ta sẽ rất thảm…
Dùng thái độ thản nhiên nhìn thẳng về phía Lật phi với dung mạo được trang điểm kỹ càng khiến gương mặt càng thêm ngời sáng, ngay cả sự đắc ý của bà ta cũng được Bạc hoàng hậu thu hết vào trong tầm mắt. Cố gắng nén xuống sự khó chịu trong lòng, Bạc hoàng hậu lại nhếch môi nở nụ cười lạnh lẽo…
“Muội muội cũng đừng nên đắc ý sớm như vậy. Làm tỷ tỷ như ta đây không ngại khuyên muội một câu, đừng có vọng tưởng trèo cao như vậy. Hoàng tử ở Hán cung này không phải chỉ có một mình Lưu Vinh. Tạm không nói đến mấy phi tần, mỹ nhân đã sinh con trai cho hoàng thượng, chỉ nói ngay người bình thường vẫn luôn hờ hững với mọi chuyện như Vương phu nhân kia, con trai bà ta cũng không còn nhỏ nữa rồi.” Thấy nụ cười trên môi Lật phi cứng lại, oán khí tích tụ trong lòng hoàng hậu mới giảm bớt đôi chút, ánh mắt nhìn về phía Lật phi lại có thêm vài phần châm biếm, “Thập hoàng tử Lưu Triệt cả ta và muội đều đã gặp rồi. Tuổi còn nhỏ mà đã thông minh lanh lợi, bản cung có thể nhận thấy hoàng thượng cực kỳ thích nó. Muội muội, thế gian này không có chuyện gì tuyệt đối, cho nên đừng để cố gắng của mình bị hỏng mất.”
Nói xong, bà ta che miệng cười rồi xoay người bỏ đi.
Tuy bà ta là hoàng hậu nhưng Lật phi lại là người được Cảnh Đế sủng ái nhất, cho nên ngoài việc có thể dùng lời lẽ để châm chọc khiến bà ta nhụt chí thì Bạc hoàng hậu cũng không dám hành động gì thêm.
“Cô…” Lật phi bị mấy lời vừa rồi làm cho giận đến nỗi toàn thân run rẩy, hung hăng giậm chân thình thịch, trong đôi mắt cũng bắn ra những tia âm u độc địa. Không được, bà ta phải tìm gặp Sở Lăng Thường để hỏi cho rõ ràng. Lời của hoàng hậu cũng không phải không có lý, Lưu Triệt kia tuy tuổi còn nhỏ nhưng thực sự được hoàng thượng yêu thích, Vương phu nhân kia thực sự không thể không đề phòng.
***
Đêm xuống, cả Trường Lạc cung như được bao phủ bởi ánh trăng.
Bên trong điện mặc dù cực kỳ yên tĩnh nhưng cũng không tránh khỏi không khí có chút nghiêm trọng. Mùi đàn hương thoang thoảng cũng nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian.
Đậu thái hậu ngồi ngay ngắn trên trường kỷ, dưới ánh nến hai bên chiếu vào khiến mái tóc được búi tỉ mỉ của bà hơi lộ chút hoa râm, nhìn về phía Sở Lăng Thường đang lẳng lặng đứng ở phía xa, đôi mắt có chút tiều tụy.
“Xem mấy tấu chương trước mặt ai gia đi!” Đậu thái hậu lấy một cuộn thẻ tre trên bàn chậm rãi mở ra, nhìn hàng chữ dày đặc được viết trên đó hệt như những lưỡi dao nhỏ muốn lấy mạng người khiến bà hơi nhíu mày, “Đều là của các đại thần buộc tội ngươi. Bề ngoài họ nói thẳng ngươi làm hoàng thượng hôn mê bất tỉnh, nhưng cũng là âm thầm chỉ trích ai gia đã dung túng.” Nói xong, Đậu thái hậu khép tấu chương lại, thở dài một tiếng.
Sở Lăng Thường ngẩng đầu lên, dưới ánh nến lung linh phản chiếu, gương mặt nàng có chút biến đổi, như dòng nước nhẹ nhàng chảy trong khe núi. Nàng sao lại không hiểu hàm nghĩa tiếng thở dài của thái hậu chứ? Bà dù sao cũng là nữ nhân, cho dù có là một thái hậu cao cao tại thượng, thì cũng chỉ là nữ nhân mà thôi. Cả Hán cung lớn thế này là thiên hạ của nam nhân, mà một nữ nhân như bà chẳng những phải trấn an chốn hậu cung, còn phải đem hết cả tâm tư của mình đặt ở giang sơn xã tắc mà tiên đế đã dốc bao tâm huyết. Một nữ nhân có thể chịu được bao nhiêu áp lực đây? Là một nữ nhân, quả thực bà đã gánh vác quá nhiều.
Trong thế giới của nam nhân, sao có thể dễ dàng chấp nhận việc quyền lực bị nữ nhân phân chia chứ? Nàng vì hoàng thượng chẩn trị chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì không những nàng gặp nguy hiểm mà ngay thái hậu cũng trở thành cái đích để người ta chỉ trích, bị các đại thần lên án, sao nàng lại không hiểu chứ?
Trầm mặc một lúc lâu, Sở Lăng Thường mới nhẹ nhàng lên tiếng, “Xin thái hậu yên tâm, sáng mai hoàng thượng nhất định sẽ tỉnh lại.”
“Ai gia chưa từng nghi ngờ y thuật của ngươi. Nếu hoàng thượng có thể tin ngươi, sao ai gia lại không thể tin ngươi chứ?” Đậu thái hậu chậm rãi lên tiếng, thanh âm vẫn rất rõ ràng, có lực, “Chỉ là trong cung này có quá nhiều quy tắc, có những lúc, cho dù bản thân ở địa vị cao thế nào cũng có chuyện không thể tự quyết được.”
“Thái hậu đã lo quá rồi. Các đại thần cũng chỉ là lo lắng đối với y thuật của Lăng Thường mà thôi. Bọn họ một lòng vì hoàng thượng như vậy thực sự là phúc lớn của Đại Hán.” Thanh âm của nàng cũng trở nên nhu hòa. Đúng như sư huynh đã từng nói với nàng, con người sống trên đời dù địa vị cao thấp thế nào cũng không tránh khỏi những nỗi lo lắng muôn thuở. Trong cung thực ra không phân biệt người tốt hay kẻ xấu, chỉ phân biệt ở phương thức duy trì lợi ích mà thôi.
Thái hậu nghe xong lời nàng, lắc đầu cười, nhìn về phía cung nữ vẫn hầu hạ bên người, “Xuân Đào, các đại thần sao rồi?”
Xuân Đào cung kính bẩm báo lại, “Bẩm thái hậu, nô tỳ đã tìm hiểu được mấy người phía Châu tướng quân đã lui về rồi, còn phía Văn Thái thường thì vẫn đợi bên ngoài Vị Ương cung.”
"Lăng Thường, ngươi nghe thấy Xuân Đào nói chưa? Họ vẫn canh chừng bên ngoài Vị Ương cung như vậy đâu phải chỉ là quan tâm đến sự an nguy của hoàng thượng.” Trong mắt Đậu thái hậu lúc này dâng lên sự cô quạnh, thanh âm cũng có vài phần bất đắc dĩ, “Các đời trước, việc tranh đấu đâu chỉ diễn ra ở chốn hậu cung. Có bao nhiêu người đang mang trong lòng tà ý, có bao nhiêu người đang chờ cơ hội để khiến ai gia phải khó xử đây? Chỉ cần ai gia một ngày chưa giao hổ phù ra, trên điện vẫn có đại thần không thoải mái. Ở trong cung, nô tài vốn không có tính mạng, nhưng cho dù là chủ tử vẫn chưa chắc đã tự chu toàn được.”
"Thái hậu, hoàng thượng từ khi đăng cơ vẫn luôn chủ trương thanh tịnh cần kiệm, giảm thiểu chiến sự, ổn định dân chúng, đối xử tốt với bách tính, tiết kiệm chi tiêu, được lòng dân như vậy sao có thể khiến trong triều phát sinh chuyện gì đây? Các đại thần tuy rằng có ý nhưng cũng là lấy cơ sở ủng hộ hoàng thượng làm căn bản, thái hậu không cần quá lo.” Sở Lăng Thường nhẹ nhàng khuyên nhủ, nói thẳng vào trọng tâm.
Từ Vị Ương cung trở lại Hoàn Dư điện, nàng vẫn luôn chờ mật chiếu của thái hậu. Bởi vì trong suốt quá trình trị liệu cho hoàng thượng, nàng có thể nhận thấy thái hậu dường như muốn nói gì đó nhưng đang cố nén lại. Dựa theo tính cách của thái hậu, nhất định sẽ có mật chiếu ban xuống, hơn nữa sẽ ban ngay trong thời điểm hoàng thượng còn đang hôn mê, cũng chính là lúc này đây.
Từ lúc bước vào trong điện đến giờ, tiếng than thở của thái hậu như chứa đựng nhiều sự bất đắc dĩ nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, việc này chưa hẳn sẽ kết thúc ở đây. Đúng như suy nghĩ của nàng, trong cung không phân biệt tốt xấu, chỉ phân biệt ở chuyện muốn bảo hộ cái gì mà thôi. Quả nhiên, nàng vừa dứt lời đã thấy thanh âm trầm trầm của thái hậu có sự biến đổi. Bà hơi nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào nàng như muốn dò ý…
“Lăng Thường, ngươi là người rất chu đáo, biết rõ ai gia đang lo lắng chuyện gì. Như vậy cũng tốt!”
Đậu thái hậu sắp thả mèo ra khỏi bị, liệu mặt mũi con mèo này ra sao?