Chương 2
Dưới sự chỉ dẫn của giáo viên phụ trách, cả đám nam sinh đã thành công dựng trại đóng quân tại một khách sạn nhỏ ở Tân Hải.
Giáo viên phụ trách giống như bà mẹ nói nhiều đọc tới đọc lui ba quy tắc tám điều cần chú ý năm lần, mới chịu thả bọn trẻ ra khỏi ***g.
“A! Giải phóng rồi!…” Mọi người vừa nhảy nhót vừa cười đùa chạy ra khỏi khách sạn, đi thẳng một hơi về phía trời xanh mây trắng như mơ ước.
Mục Thiên Nam nhìn theo bóng lưng mấy cậu bạn học, nhíu mày. Cậu không giống họ, nhà cậu có ba hải đảo, cậu không biết đi ngắm biển sẽ vui quái gì! Cậu đang suy ngẫm xem phải làm gì cho qua hết nửa ngày này, chắc cũng chẳng thú vị cho mấy.
Đan Giai Nguyệt và lão đại, tiểu tam, tiểu tứ cùng phòng đi một lượt. Vừa bước ra cửa khách sạn, đã trông thấy Mục Thiên Nam đứng một mình ở đằng kia.
Tới chào hỏi đi! Đan Giai Nguyệt tự nhủ với bản thân như vậy. Cậu nói với ba cậu bạn chờ mình một chút, sau đó đi từ từ tới cạnh người cá biệt nhất trong đám dưới con mắt kinh ngạc của bạn bè.
“Hi!” Đan Giai Nguyệt sải bước tới trước mặt Mục Thiên Nam.
Áo T-shirt ngắn màu vàng, quần sooc màu lam, mang đôi dép đỏ rực, tạo thành ba màu đỏ, vàng, lam phối hợp với khuôn mặt tròn tròn, khiến nam sinh ấy nhìn vô cùng chói mắt.
Nhưng Mục Thiên Nam lại nhíu mi: “Cậu là ai?” Sao lúc trên xe cứ nhìn cậu, giờ lại còn chào hỏi?
Được rồi, ‘Cậu là ai’ cũng là một câu bắt đầu cuộc nói chuyện cả thôi.
Đan Giai Nguyệt cười, lộ chiếc răng trắng ngần ra: “Tớ, Đan Giai Nguyệt!”
“Ừ!” Mục Thiên Nam gật đầu, đáp lại bằng một từ đơn âm để chấm dứt cuộc trò chuyện chẳng mấy thú vị này.
“Ờ, bọn tớ muốn ra bờ biển, cậu có muốn đi chung không?” Đan Giai Nguyệt rất tự nhiên kéo dài đoạn đối thoại, thậm chí cậu còn cảm thấy có chút mong chờ.
‘Ting ting ting…’ Vào lúc này, một đoạn piano vang lên chặn đứt cuộc nói chuyện của hai người. Mục Thiên Nam lấy điện thoại trong túi quần ra, ấn phím nghe, không nói tiếng nào đã xoay người bỏ đi.
“Tiểu nhị, còn đứng đó làm gì?” Lão đại còn chưa bước tới đã lên tiếng. Nói xong, cả ba người họ cũng đều đến bên cậu.
Tiểu tứ nhìn theo bóng lưng người vừa đi xa, nhún vai: “Không phải chứ! Giai Nguyệt, cậu định trèo cao, làm quen với quý công tử lạnh lùng đó à?”
“Nói gì thế? Đi thôi!” Lão đại không thích tiểu tứ hạ thấp tiểu nhị như vậy.
Chỉ có tiểu tam là vỗ vỗ vai Đan Giai Nguyệt, tỏ vẻ an ủi.
Vì thế, Đan Giai Nguyệt la to: “Mấy cậu nói bậy bạ gì đấy? Còn muốn ra bãi biển không nào?”
Một người kỳ quái, một người lạnh lùng.
Muốn quen với cậu ta, muốn trở trành bạn bè.
Nhưng cũng không cần phải hạ thấp bản thân.
Đan Giai Nguyệt đã nghĩ như thế.