Chương 8
Ánh đèn rực rỡ, giờ chính là lúc của những vũ đài trong màn đêm. Ở một thành phố xa hoa, dưới ánh đèn neon sáng rọi và những dãy bê tông cốt thép san sát nhau.
‘Luyến Luyến Tình Thâm’
Đan Giai Nguyệt nhìn lên tấm bảng hiệu rất có tính nghệ thuật một chút, quyết định chọn chỗ này.
Vừa mới bước vào nửa bước, trên vai bỗng có thêm một cánh tay, làm anh giật mình, vội vã quay đầu lại nhìn.
Nghiêng đầu qua cũng chỉ có thể trông thấy mái tóc vàng và nửa bên mặt thật anh tuấn.
Chàng trai tóc vàng khoác tay lên vai anh, nói khẽ với anh rằng: “Không phải hội viên, không thể vào đâu! Sao ngay cả chút kiến thức ấy cũng không biết vậy!” Giọng điệu trầm thấp, trêu cợt.
Đan Giai Nguyệt biết anh ta đang nhắc nhở mình, nhưng anh cũng không quen tiếp xúc với người lạ như vậy, nên liền giãy ra, đáp: “Cám ơn anh đã nhắc nhở!”
Anh chàng tóc vàng vừa buông tay ra xong, không ngờ lại tiếp tục câu tay trái lên cổ Đan Giai Nguyệt, còn không đợi cho Đan Giai Nguyệt kịp phản ứng lại, anh ta đã lấy ra một cái thẻ màu vàng, độ khoảng bàn tay, quơ quơ trước mặt hai người đứng gác cửa.
Hai người đó lập tức làm một tư thế mời, thái độ rất cung kính.
Đây… Là đang giúp mình sao? Đan Giai Nguyệt đứng ngây ra đó.
Anh chàng tóc vàng lại tiếp tục dán lên người anh: “Không vào sao?” Cũng không đợi câu trả lời, anh ta đã kéo anh vào bên trong.
Bước vào bên trong, ánh sáng xoay chiều thật rực rỡ. Lấy màu vàng làm chủ đạo, các chỗ ngồi màu xanh nhạt tách biệt nhau, trông rất yên tĩnh, tao nhã.
Dù gì cũng đã tới đây, nên thả lỏng người một chút cũng tốt.
Đan Giai Nguyệt cảm thấy nơi này cũng khá lắm, cho nên mới xoay người lại chuẩn bị nói tiếng cảm ơn với anh chàng khi nãy.
Bấy giờ, anh mới nhìn thấy rõ diện mạo của anh ta.
Mày kiếm thật dài, đôi mắt hoa đào, chiếc mũi cao thẳng và bờ môi nở nang, làn da thậm chí còn trắng hơn cả phụ nữ.
Bỗng nhiên Đan Giai Nguyệt sực nhớ tới bốn chữ ‘nhân diện đào hoa’, nhưng nguyên nhân khiến anh sửng sốt cũng không chỉ có bấy nhiêu.
“Anh… Trông rất giống Mục… à không, giống như một người tôi đã từng quen biết…” Đan Giai Nguyệt lại nghiêng đầu, quan sát tỉ mỉ anh ta.
Người đang mặc bộ đồ vest rất đắt tiền ấy cũng không tỏ vẻ khỏ chịu khi bản thân bị nhìn chằm chằm như thế. Ngược lại còn nở nụ cười với Đan Giai Nguyệt: “Lý do bắt chuyện thật là tệ nha!”
“Hử? Ờ…” Bấy giờ Đan Giai Nguyệt mới ý thức được đó cũng là một G và câu nói của mình đúng là thô bỉ thật: “Phải không?”
Lúc Đan Giai Nguyệt cười rộ lên rất đáng yêu. Khỏi phải nghi ngờ, anh chàng ấy cũng đã nhận ra được điều này.
Phải không? Thế giới này lớn như vậy, mình nhất định phải treo cổ trên một gốc cây tên Mục Thiên Nam hay sao? Ngay cả lúc đi vào G bar, ngay cả người đầu tiên mà anh quen biết, anh cũng còn nhận nhầm là ‘cậu ấy’. Đan Giai Nguyệt tự cảnh tỉnh lại.
“Việt Phồn Tinh!” Anh chàng kia tự báo họ tên, vươn tay phải ra, trong mắt hiện lên tia sáng thú vị.
“Đan Giai Nguyệt!” Đan Giai Nguyệt cũng rất tự nhiên đưa tay ra bắt lấy tay anh ta. Đây không phải là mục đích tới nơi này của anh sao? Quen bạn quen bè.
Trong lúc hai người họ nói chuyện với nhau, cũng có rất nhiều khách đi vào. Cùng là nam giới, nhưng đa số họ đều vào có cặp có đôi cả.
Việt Phồn Tinh nhìn xung quanh một chút, bảo: “Lần đầu tiên tới đây phải không? Anh không phải là khách quen, cho nên nếu có gì không hiểu, tôi sẽ giải thích cho anh biết. Tuy nhiên, chúng ta cũng không thể cứ đứng đây mãi thế được, tìm chỗ nào đó ngồi đi. Anh thấy thế nào?”
Thái độ của anh chàng rất hòa nhã, cũng rất tự nhiên, cử chỉ lễ độ, thân thiết, giống như vật phát sáng, khiến không ít tầm mắt của mấy người đàn ông ở phía bên kia liếc qua.
“Cầu còn không được!” Đan Giai Nguyệt đáp.
Đây là một thế giới rất khác, một thế giới người bên ngoài không biết, nhưng nó lại tồn tại rất rõ ràng.
Trong lòng Đan Giai Nguyệt nửa là tò mò, nửa là sự bi thương không thốt nên lời. Bọn họ không giống như mọi người, bọn họ là ngoại tộc. Đã là một người ngoại tộc, những thứ gọi là hạnh phúc ấy, họ lại càng khó có được hơn ‘mọi người’ rất nhiều.
Giống như anh, muốn yêu cũng không được.