Chương 17

Mục Thiên Nam đặt tờ báo xuống bàn làm việc, cầm tách cafe đã nguội lên, sau đó đứng dậy đi tới bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống đoàn người xe nhỏ bé như những con kiến dưới chân.
‘Cộc cộc.’ Tiếng gõ cửa truyền tới.


“Vào đi!” Mục Thiên Nam lên tiếng, tới vào giờ này chỉ có một người.
Chu Uy An đẩy cửa vào. Cô gái này có khuôn mặt xinh đẹp, trang điểm phù hợp, vừa dễ thương lại vừa không mất đi vẻ tự tin của phái nữ, cô quả đúng là chuẩn mực của một nữ viên chức thời đại.


Cô bước vào, nói: “Thiên Nam, cafe đó nguội rồi, đừng uống!”
Mục Thiên Nam xoay người, thấy bạn gái mình đang vừa bưng một tách cafe nóng hôi hổi vào, trên đĩa còn có thức ăn, nhìn anh, cười nói.
Anh cũng mỉm cười đáp lại.


Chu Uy An đặt chỗ thức ăn được chuẩn bị tốt xuống bàn, ý bảo bạn trai của cô đã có thể ăn. Cô đứng đấy nhìn anh ngồi xuống đối diện với cô, tao nhã bắt đầu ăn. Giờ người này bận rộn đến nỗi ngay cả ăn cơm cũng không có thời gian.


“Báo à?” Chu Uy An thấy trên trang đầu tờ báo ấy là hình Mục Thiên Nam, cô đưa tay cầm lên xem.
—- Con trai của người đứng đầu thương giới, gia cảnh giàu có, quý công tử Mục Thiên Nam tiếp nhận Long Tường…


—- Thời thơ ấu của Mục công tử có thể nói là đầy sắc thái thần bí. Tuy mẹ của cậu không phải là vợ cả của đương gia Mục thị Mục Anh Hào, nhưng bà là một người phụ nữ được truyền kỳ với nhiều tình tiết phức tạp. Mục Thiên Nam là con riêng ngoài giá thú, năm cậu ấy tám tuổi…


available on google playdownload on app store


—- Khác xa với một số công tử tiểu thư giàu có khác, từ nhỏ cậu đã giỏi rất nhiều mặt… Ra nước ngoài tu nghiệp… Đạt được thành tích tốt nhất…


—- Cậu ấy có diện mạo anh tuấn, tính cách trầm tĩnh, hướng nội, nhưng lại không đa tình, tai tiếng tình cảm cực ít. Theo như những gì các phóng viên điều tr.a được, cậu ấy và bạn gái hiện tại đã quen được ba năm, còn những cô gái khác đành phải đau lòng, thương tâm…


—- Hiện cậu ấy đang tiến hành cải cách công ty khoa học kỹ thuật Long Tường…
“Ha ha!” Chu Uy An cười khẽ, buông tờ báo xuống, nói với Mục Thiên Nam đang ăn pizza: “Giờ anh nổi thật nha!”
“Hử? Đó là do bọn họ quá rảnh rỗi!”
“Thiên Nam!” Chu Uy An bỗng gọi tên anh, giọng điệu rất nghiêm túc.


“Sao thế?” Mục Thiên Nam buông pizza đang ăn xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Em rất yêu anh, anh khiến em thấy rất tự hào!” Chu Uy An đi ra phía sau lưng Mục Thiên Nam, vòng hai tay lên vai anh.


Chu Uy An đương nhiên biết trên thế gian này không còn một người đàn ông nào có thể khiến cô động tâm như Mục Thiên Nam nữa. Cũng may, là cô đã gặp được anh.
“Ừm!” Mục Thiên Nam gật đầu, vỗ vỗ lên tay cô, ý bảo cô buông ra, làm như vậy, anh thấy không thoải mái.


Sao lại có người hở một chút là nói tới từ ‘yêu’ như thế? Tuy nhiên, Chu Uy An vừa có bề ngoài, lại có tài năng, vừa lúc anh cũng thích thế, hơn nữa, những người đàn ông trưởng thành luôn có những đòi hỏi về phương diện đó, cho nên hai người cứ thế mà đến với nhau.


Chu Uy An buông tay ra, tuy cô vẫn không nghe người nọ nói được câu dịu dàng tình tứ gì, nhưng cô cũng sẽ không nói ra cảm giác bất mãn trong lòng mình, cô biết anh ghét nhất là những người phụ nữ quá phiền phức.
Nói chuyện tình cảm không bằng bàn công việc với anh ta, như vậy lại càng khiến anh ta thấy thích mình.


“Em đi chỉnh sửa lại chỗ tư liệu chiều nay dùng, anh từ từ ăn đi!” Chu Uy An nói xong, lập tức đi ra ngoài.


Mục Thiên Nam tiếp quản Long Tường được ba ngày, trong ba ngày qua, anh đã hẹn những người phụ trách quản lý các bộ phận tới gặp mặt, nói chuyện và từ hôm nay trở đi, anh định sẽ đích thân xuống từng bộ phận gặp mặt các nhân viên.


‘Ding ding…’ Tiêng chuông di động trên bàn làm việc vang lên, cắt đứt những quy trình kế hoạch đang diễn ra trong đầu anh. Anh buông tách cafe xuống, cầm điện thoại lên, ấn phím nghe.
“Alo?”
“Alo, anh có khỏe không?” Một giọng nói vui vẻ từ đầu bên kia truyền sang.


“Việt Phồn Tinh?” Mục Thiên Nam nhíu mày, anh không đi tìm cậu ta, không ngờ cậu ta đã tự dẫn xác tới.
“Đúng vậy, nhưng mà, trước đây anh luôn gọi tôi là Phồn Tinh! Anh hai, đã lâu không gặp!”


Trước đây? Mục Thiên Nam tự ra lệnh cho bản thân không được nhớ tiếp nữa, không được nổi giận, càng không thể để cậu ta qua mặt.
“Có chuyện gì thì cứ nói đi!” Mục Thiên Nam lạnh lùng nói tiếp.


“À, chính là chú dê nhỏ hôm đó anh đã dẫn đi ấy, anh biết địa chỉ của cậu ta phải không, ngay cả cách liên hệ cũng có thể…”
“Ai?” Mục Thiên Nam cắt ngang giọng điệu ngả ngớn của cậu ta.


“Đan Giai Nguyệt! Tôi không dễ gì xin người khác giúp đỡ đâu, chuyện này anh cũng biết mà. Tuy nhiên, hiện tại tôi mong anh nói cho tôi biết!” Người ở đầu bên kia bỗng nghiêm túc hẳn lên.
‘Tút’. Mục Thiên Nam tắt cuộc gọi.


Không thể động tới Đan Giai Nguyệt. Việt Phồn Tinh, cậu đúng là hết thuốc chữa rồi. Hai ý nghĩ đồng thời xuất hiện trong đầu Mục Thiên Nam.
‘Cộc cộc!’ Chu Uy An lại gõ cửa hai tiếng, sau đó bước vào.


Cô ôm một chồng tư liệu, đặt xuống bàn làm việc của Mục Thiên Nam, lập tức trông thấy vẻ mặt của cấp trên kiêm bạn trai của cô không được tốt cho mấy.
“Sao thế?”
“…Không có gì!” Mục Thiên Nam điều chỉnh lại tâm trạng của mình.


“Đừng để quá mệt mỏi!” Chu Uy An tỏ vẻ quan tâm một chút, sau đó bàn tới việc công: “Đây là hồ sơ của các nhân viên trong bộ phận hậu cần!”
“Ừm!” Mục Thiên Nam đáp lại.


“Bộ phận này có tổng cộng mười người, bảy nam, ba nữ! À, phải rồi, hôm nay có một người bệnh xin nghỉ, cho nên giờ chỉ còn lại chín…”
“Xin nghỉ?” Nghỉ ngay ngày sếp tới thanh tra? Nhất định là bệnh rất nặng.


“Đúng vậy! Tên… Tên Đan Giai Nguyệt, nam, hai mươi sáu tuổi…” Chu Uy An rút ra một sấp hồ sơ thật dày đưa về Đan Giai Nguyệt.


“Chẳng trách Trương Các lại vội vàng chuyển công tác như thế, xem đi, giờ đã là thời đại công nghệ, vậy mà chúng ta còn phải lục lọi cả đống giấy tờ! Xem ra, bước tiếp theo, đúng là rất bận rộn!”


Khi Mục Thiên Nam nghe tới ba từ ‘Đan Giai Nguyệt’ bỗng ngây ra một chút. Không phải trùng hợp vậy chứ! Anh nghĩ. Tất nhiên, anh cũng không để ý tới chuyện Chu Uy An đang nói gì, đưa tay cầm sấp hồ sơ đó qua xem. Vừa nhìn thấy ảnh chụp phía trên, anh sửng sốt.


“Thiên Nam?” Chu Uy An thấy anh nhìn tập hồ sơ đó ngẩn người, trước giờ cô chưa bao giờ trông thấy anh như vậy.
“Ờ…” Mục Thiên Nam hồi phục tinh thần lại, dằn chút tình cảm riêng tư xuống, bảo: “Nói tiếp đi!”
Đời người nơi nào không gặp lại?


Mục Thiên Nam bỗng nhớ lại giấc mơ hôm trước của mình.
—- Đan Giai Nguyệt trượt từ trên cây nấm đó vào lòng anh, hôn anh.
Đan Giai Nguyệt là cấp dưới của anh.
Đan Giai Nguyệt đang bị bệnh.


Đan Giai Nguyệt được Việt Phồn Tinh chú ý, Việt Phồn Tinh đang tìm cậu ta và anh, biết rõ Đan Giai Nguyệt ở đâu, nhưng đã làm theo bản năng, cúp máy.
—- Mười năm trước, cậu nam sinh mà anh cho rằng đáng yêu, ấm áp đó, đã trở về bên anh.


Bất kể Mục Thiên Nam có thừa nhận hay không, Đan Giai Nguyệt cũng đang dần thay đổi cuộc đời anh.






Truyện liên quan