Chương 19

Nếu như nói bình thường giờ làm việc hành chính của mọi người là từ chín giờ cho tới năm giờ, thì đối với một người vừa mới nhậm chức như Mục Thiên Nam mà nói là từ năm giờ cho tới chín giờ.
Nhưng hôm nay thì khác, bởi vì anh biết Đan Giai Nguyệt đang bị bệnh, hơn nữa còn là bệnh rất nặng.


Tuy hai người cũng chẳng phải thân thiết gì lắm, nhưng dù sao thì thuở thiếu niên người này cũng đã từng lưu lại những hồi ức ấm áp trong lòng anh, huống chi cơ duyên xảo hợp, giờ bọn họ lại trở thành quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Cho nên chiều nay khi làm việc xong, anh đã dời công việc buổi tối lại cho ngày mai, đồng thời, anh còn dặn Chu Uy An tr.a địa chỉ, cho nên vừa tan ca xong, anh lập tức lái xe tới bệnh viện, nơi Đan Giai Nguyệt đang dưỡng bệnh ngay.


Thậm chí anh còn mua đồ bổ mang tới.
Lúc anh vừa đẩy cửa vào, đã nghe giọng nói to rõ của người nọ vang lên: “Má Trương, con rất…”
Rất cái gì?
Khi nghe được giọng nói đầy sức sống ấy, Mục Thiên Nam lại thấy yên tâm: Chắc bệnh cũng không nặng lắm.
“Mục Thiên Nam?”


Mục Thiên Nam đi tới trước giường bệnh, lập tức trông thấy Đan Giai Nguyệt với vẻ mặt hơi tái đang kinh ngạc nhìn mình. Thái độ này… Giống như việc anh xuất hiện là một kỳ tích.
“Được rồi, tôi nghe nói cậu đang bị bệnh, cho nên mới tới thăm cậu một chút!”


“Hả? Ờ!” Bỗng nhiên Đan Giai Nguyệt cảm thấy tim đập dữ dội, mặt đỏ lên: “Ngồi, ngồi đi!”
“Cho cậu này!” Mục Thiên Nam đặt mấy thứ mình mang tới lên bàn, ánh mắt cũng đảo qua mấy cành hoa đang cắm trong bình, sau đó đưa tay cầm tấm thiệp trên bàn lên: [Chúc sớm ngày bình phục! Việt Phồn Tinh.]


Anh nhíu mày nhưng cũng không nói gì ngoài việc ngồi xuống chiếc ghế mà Việt Phồn Tinh đã từng ngồi.
Đan Giai Nguyệt thấy động tác của anh ấy, nhìn anh ta ngồi xuống đối diện với anh, anh biết là dường như anh ta đang muốn nói chuyện với mình. Cho nên, anh tự nhủ với bản thân là đừng khẩn trương.
“Bệnh gì?”


available on google playdownload on app store


“Ờ, đau bao tử chút thôi!”
“Một chút?” Chút mà cần phải nằm viện.
Được rồi, câu hỏi của Mục Thiên Nam cộng với đôi mắt sắc bén ấy cũng đã đủ công phá Đan Giai Nguyệt.
“Chỉ là bệnh về bao tử thôi!”
“Nguyên nhân gì?”
“Chế độ ăn uống không phù hợp!”


Dường như cách nói chuyện thế này rất giống mấy phim điều tr.a vụ án. Nhưng dù sao thì đây cũng là cách thể hiện sự quan tâm của Mục Thiên Nam, dù nó có hơi kỳ lạ một chút.


Sao lại phát bệnh? Có lẽ là từ cái buổi liên hoan nhìn thấy người chỉ có thể đứng trông xa, không thể chạm vào, bề ngoài Đan Giai Nguyệt làm như rất vui vẻ, nhưng thực tế thì trong lòng anh lại rất đau buồn, không thể nuốt trôi thức ăn. Đương nhiên, nguyên nhân này, Đan Giai Nguyệt sẽ không nói.


Mỗi một lần tình cờ gặp được anh, đều giống như định mệnh đã ban ân thừa xuống. Đan Giai Nguyệt nghĩ như thế.


Mục Thiên Nam nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh đang cúi đầu ngày một thấp, anh quyết định chỉnh giọng điệu lại thật ôn hòa. Dù sao thì trong đời anh, những người được gọi là bạn cũ quá ít, còn có thể gặp lại, đương nhiên là phải quý trọng rồi.
“Giờ khỏe nhiều chưa?”


“Ừ, khỏe nhiều rồi! Mai tôi có thể xuất viện được rồi đấy!” Đan Giai Nguyệt ngẩng đầu lên, giọng nói cũng lưu loát hơn hẳn.
“Được nghỉ phép tận một tháng, cậu không cần phải gấp gáp làm gì!”


“Ủa? Cậu cũng biết chuyện tôi đang làm việc ở Long Tường à?” Đan Giai Nguyệt còn tưởng rằng anh ấy không biết.
“Đúng vậy, tôi là ông chủ mà!” Mục Thiên Nam đan chéo hai tay: “Nếu không, sao tôi lại biết cậu đang ở đây, hơn nữa lại còn phải ằm viện?”


“Vì tôi không nghĩ là cậu sẽ tới, cho nên đầu óc có hơi hỗn loạn chút!” Đan Giai Nguyệt sờ sờ đầu mình, cười nói. Bên ngoài thì đúng là cười mình ngu ngốc, nhưng bên trong anh lại thấy vui: Được anh ấy nhớ rồi nha!


Đúng vậy, năm đó, người ở trước mặt Mục Thiên Nam hiện giờ đã làm rất nhiều hành vi tiếp cận rất ngốc nghếch, nhưng anh lại cảm thấy nó rất thiệt tình.
Theo tháng năm đổi dời, thứ đã lắng đọng ở Đan Giai Nguyệt chính là sự tự tin và lạc quan.


—- Đúng vậy, cho dù không phải là thích theo kiểu đó, nhưng ít ra cũng có tình nghĩa bạn bè.
—- Thứ tôi lựa chọn sẽ là một nửa tiếc nuối và một nửa hạnh phúc.
Nghĩ tới đó, Đan Giai Nguyệt lại thấy yên tâm.


Nhìn thấy người trước mặt lại nở nụ cười ấm áp như năm đó, Mục Thiên Nam tự nhiên cũng thả lỏng tinh thần mình. Tuy anh không biết sao lại thế, nhưng anh hiểu, mỗi lần ở cùng với cậu ấy, anh sẽ rất thoải mái. Vui vẻ chính là vui vẻ.


Như thế, lần thứ hai gặp lại sau mười năm, hai người đã trở thành những người bạn hợp ý.


Khi Mục Thiên Nam thả lỏng tinh thần, khóe miệng anh sẽ cong lên, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng đã bị thay thế, thậm chí, anh cũng sẽ nói một ít chuyện đùa. Ví dụ như anh đang oán trách chuyện Đan Giai Nguyệt không nói với anh việc họ làm cùng một công ty.


Đan Giai Nguyệt định nói nguyên nhân thật sự, nhưng ngẫm một hồi, anh chỉ cười, bảo là để giữ cảm giác thần bí.
Sau đó, hai người cùng ôn lại một ít chuyện năm xưa. Về chuyến tới suối nước nóng vào năm lớp 11, về cái đêm ở phòng hải cảnh, về thầy cô, bạn bè…


Mục Thiên Nam không nói nhiều, nhưng ít ra thì lâu lâu anh cũng chen vào một vài câu. Anh nghĩ, cảm giác có người trò chuyện rất khá, nếu không thì ai sẽ nhớ tới sự tồn tại của mình đây? Thật ra, nhiều năm về sau, lúc anh nhớ tới chuyến đi thăm bệnh hôm nay, anh đã phát hiện ra một điều mà hiện giờ anh không nhận thấy: Đan Giai Nguyệt là một tồn tại rất đặc biệt.


Trong lúc hai người trò chuyện, thỉnh thoảng sẽ truyền ra một vài tiếng cười.
Nhưng nụ cười của Đan Giai Nguyệt lại không trọn vẹn mấy. Chuyện cũ của anh và Mục Thiên Nam, có rất nhiều điều anh không muốn cho ai biết, càng không thể nói với bất kỳ ai. Cho nên, đó không chỉ là buồn cười.






Truyện liên quan