Chương 22
Rost nghe tiếng người liền bật dậy, nhào ngay tới phía trước, kêu gâu gâu trước cánh cửa gỗ thật dày, mừng rỡ.
Vừa mở cửa ra, Rost định nhào lên người chủ nhân mình ngay, nhưng nó dừng lại, bởi vì nó đã ngửi được mùi của người lạ, ‘Gâu?’ Nó ngẩng đầu tìm.
“Chó?”Đan Giai Nguyệt đứng bên cạnh Mục Thiên Nam, ngây ra nhìn con tiểu thổ cẩu màu nâu nhạt. Anh không ngờ là anh ấy lại nuôi chó, mà cho dù có nuôi cũng phải nuôi giống chó quý chứ. Khi bắt đầu bước chân vào thế giới của Mục Thiên Nam, anh phát hiện thì ra anh ấy có rất nhiều điều khác với trước đây.
Đan Giai Nguyệt nghĩ, nếu như là yêu thật lòng, thì không thể chỉ yêu bằng kiểu lý tưởng hóa của mình hay vì vẻ đẹp trai bên ngoài được.
“Đúng thật là một chú chó thường, không biết thuộc loại gì. Tôi nhặt được nó, lại không thể bỏ mặc được, cho nên đành phải nuôi thôi!” Mục Thiên Nam bỏ cặp da xuống, nói với Đan Giai Nguyệt.
Chó con, tính công kích chẳng có bao nhiêu, nó chỉ đề phòng, nhìn Đan Giai Nguyệt chằm chằm.
“Hử?” Đan Giai Nguyệt nhìn Mục Thiên Nam rồi lại nhìn con chó nhỏ luôn trừng mắt với anh, “Tôi cứ nghĩ là cậu sẽ không nuôi động vật!”
“Hả? Tại sao?” Mục Thiên Nam cũng không vội vào nhà, hứng thú hỏi lại.
“Trên người cậu có dán câu ‘Sinh vật chớ tới gần’ đấy thôi!”
“Sinh vật?” Mục Thiên Nam suy nghĩ một chút, “Từ ‘người lạ’ thăng cấp lên thành sinh vật rồi à?” Anh nói, cười khẽ.
Chỉ muốn nhìn thấy con người thật của anh ấy, đời sống thật của anh ấy. Đan Giai Nguyệt cố nén lại khẩn trương trong lòng, anh đã thuận theo tiếng lòng mình tới đây ở, vậy anh sẽ phải tiếp tục làm chuyện mà anh muốn làm.
“Đi thôi!” Mục Thiên Nam xách chiếc cặp da lên, đi vào đại sảnh.
Chú chó con vẫn đề phòng, đi theo sát phía sau Đan Giai Nguyệt.
Đan Giai Nguyệt vừa đi vừa ngó lại xem nó, “Nó tên gì vậy?”
“Rost!” Mục Thiên Nam vừa đi vừa đáp.
Nghe gọi tên mình, Rost ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân.
“Rost? Rost!” Đan Giai Nguyệt dừng lại, thử gọi con chó nhỏ có cái tên thật tao nhã.
Rost lại nhìn người lạ bằng đôi mắt tò mò.
“Được rồi, cậu trao đổi với nó đi! Tôi mang thứ này cất vào đã!” Mục Thiên Nam vốn định dẫn Đan Giai Nguyệt lên lầu hai xem phòng một chút, nhưng khi quay đầu lại anh thấy một người một chó đang nhìn chằm chằm nhau, cho nên, anh quyết định đổi ý.
Thêm một người, cuộc sống nhất định sẽ không giống như trước. Mục Thiên Nam hiểu điều này, nhưng anh chưa bao giờ ngại chuyện thay đổi.
Lúc đi xuống, Mục Thiên Nam liền phát hiện một người một chó vẫn còn đang đối diện nhau.
“Aizz, tôi đi tới đâu, nó theo tới đó. Nó xem tôi là trộm à? Tính sao đây?” Đan Giai Nguyệt trông thấy Mục Thiên Nam, vội vàng cầu cứu.
Thế sao? Không phải trong cuộc sống mỗi người đều có nhưng chuyện vui như thế sao? Khóe môi Mục Thiên Nam cong lên, anh cười nhìn Rost đã quẳng chủ nhân của mình sang một bên, đứng cạnh sofa chăm chú nhìn Đan Giai Nguyệt.
“Cậu qua đây!” Mục Thiên Nam nói.
“Được!”
“Đưa tay ra!”
Đan Giai Nguyệt vươn tay ra, anh ấy muốn làm gì?
Nào ngờ, Mục Thiên Nam lại ngậm lấy tay anh.
“?” Cảm giác ngón tay bị khoang miệng ấm áp bao vây, Đan Giai Nguyệt liền ngây người.
Quá trình đó mất một giây, sau đó, Mục Thiên Nam lấy ngón trỏ đã thấm nước miếng ra khỏi miệng, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, nói: “Ngồi xổm xuống!”
Đan Giai Nguyệt đang hóa đá cũng ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
“Chìa ngón tay đó ra!”
Đan Giai Nguyệt chìa ngón trỏ ra.
“Rost!”
Con chó nhỏ vui mừng chạy tới bên cạnh chủ nhân.
Mục Thiên Nam cầm tay Đan Giai Nguyệt đưa tới bên mũi nó.
Rost ngửi ngửi, sau đó ghi nhớ mùi của người lạ có dính chút xíu mùi của chủ nhân nó vào đầu. Rost quyết định không xem Đan Giai Nguyệt như người lạ nữa, sủa gâu gâu lấy lòng Đan Giai Nguyệt đang ngồi cạnh nó.
‘Thình thịch!’ Trái tim… Sắp nổ tung sao? Đan Giai Nguyệt vuốt vuốt ngực mình.
“Được rồi, không có chuyện gì nữa!” Mục Thiên Nam vỗ vỗ đầu Rost, sau đó đứng lên nói với người vẫn ngồi thừ ra đó.
Kế đó, anh đưa tay vỗ lên người Đan Giai Nguyệt.
“Hả? À…” Đan Giai Nguyệt giật mình, nhưng vẫn không thốt ra lời.
Mày kiếm của Mục Thiên Nam nhướn lên, anh khó hiểu nhìn cậu bạn đang đỏ bừng cả mặt. Bấy giờ, anh mới phát hiện cậu ta còn đang để ngón tay thấm nước miếng đó trên ngực. Anh ngây ra một chút, sau đó mới chợt hiểu ra nguyên nhân.
“Cám ơn!” Đan Giai Nguyệt ngây ngẩn, đó là bởi vì Mục Thiên Nam vừa dùng bàn tay vuốt Rost vuốt nhẹ lên đầu anh – Trông vô cùng tự nhiên.
Vào thời khắc đó, cả hai người nhìn nhau.
Mục Thiên Nam chưa kịp suy nghĩ gì đã làm ra hành động như vậy, sau đó mới cảm thấy là nó có hơi kỳ cục.
Anh buông tay xuống, bắt đầu từ giây phút ấy, anh biết anh thích người này. Mặc dù năm đó anh rất ghét chậu hoa trong nhà kính đấy.
Nếu không phải lớn lên trong nhà kính, chậu hoa đó sao có thể trải qua năm tháng vui buồn mà vẫn giữ được nụ cười tươi trên khóe môi như thế?
Anh điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nói: “Đi thôi, tôi dẫn cậu lên xem phòng một chút!”
—- Tôi biết cử chỉ tự nhiên của anh không giống như những gì tôi đã tưởng tượng.
—- Nhưng, trái tim tôi lại chẳng chịu nghe theo lý trí của mình.
—- Tôi biết một người lớn tuổi như tôi (hai mươi sáu tuổi) mà còn có cái vẻ đáng yêu như thế là quá dối trá.
—- Nhưng đầu tiên, không phải do tôi giả bộ, chẳng qua là vì anh, tôi mới không thể nói, không thể nhúc nhích như vậy.
—- Sau đó, nếu như tôi thật đáng yêu, có phải anh sẽ thích tôi không?
Đan Giai Nguyệt cũng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, anh quyết định sống mái một trận mới được. Đã nghĩ thông suốt, thì còn gì phải ngại ngùng nữa chứ? Anh lên tiếng, “Rost, đi thôi!”
“Gâu gâu!”