Chương 39
Đây là một đoạn hồi ức, có liên quan tới một nhà ba người: Mục Thiên Nam, à không, là Việt Thiên Nam, Việt Phồn Tinh và Việt Nam Tinh.
Năm 1990, người phụ nữ tên Việt Nam Tinh ấy 44 tuổi, thân là một tác giả, sự nghiệp của cô đã đạt tới đỉnh cao.
Hôm nay, Việt Nam Tinh tham gia một văn đàn ở nước ngoài trở về, sau năm ngày đêm, cuối cùng cô cũng có thể gặp lại hai đứa con trai song sinh vừa lên sáu của mình. Trong khi Việt Phồn Tinh sáu tuổi ôm mẹ làm nũng thì Việt Thiên Nam sáu tuổi lại lẳng lặng đứng trước cửa phòng sách nhìn.
Việt Nam Tinh ngoắc đứa con đang đứng ở cửa lại, nhưng Việt Thiên Nam lại xoay người trở vào trong, đóng mạnh cửa phòng.
Vẻ mặt người phụ nữ ấy trở nên buồn bã.
Từ đó trở đi, Việt Nam Tinh quyết định phong bút, chuyên tâm làm hết chức trách của một người mẹ. Bởi vì cô phát hiện, tình yêu của cô dành cho các con quá mức bần cùng.
Hai tháng sau, Việt Nam Tinh đã thành công chuyển hình thành một người mẹ toàn năng, cô quyết định làm một trắc nghiệm nhỏ để đoán tính cách hai đứa con trai của mình.
Người mẹ xinh đẹp cầm hai cái hộp đưa tới trước mặt hai cậu bé đáng yêu, nói: “Thiên Nam, đoán thử xem bên trong có gì, đoán đúng, sẽ là của con!”
“Mami, sao không phải là con trước chứ!” Cậu em trai bất mãn.
“Bởi vì theo thứ tự trước sau nha! Sở dĩ anh hai được chọn trước con là vì anh ấy bước chân vào thế giới này trước!” Người mẹ vuốt ve đầu con trai.
“Thiên Nam, đoán đi con!”
“…” Việt Thiên Nam ngẩng đầu, nhìn người mẹ đang làm chuyện kỳ quái của mình, “Không cần, không có hứng thú! Tặng cho Phồn Tinh đi!”
Người mẹ xinh đẹp nhíu mày, sau cùng nhún vai, bảo, “Được thôi!”
Sau khi được chấp nhận, cậu anh trai lập tức trở về phòng sách của mình tiếp tục nghiên cứu quyển sách nói về các vì sao dành cho các bé thiếu nhi.
“Chỉ có một cơ hội thôi sao mami, cho chút gợi ý đi!” Việt Phồn Tinh làm nũng.
“…Ừ, ăn được!” Người mẹ đáp lại.
“Ờ… Kẹo que!”
“Oa, đoán đúng rồi nha!” Cô đưa chiếc hộp bên tay trái cho con trai.
Đứa con nhỏ ôm chiếc hộp, hỏi thêm, “Mami, chiếc hộp trong tay mami là gì vậy?”
“Bí mật nha! Phồn Tinh, con có muốn lấy kẹo que trong tay để đổi chiếc hộp này không? Sau khi đổi, thì con sẽ biết ngay!”
Nói không chừng còn được thứ to hơn kẹo que. Thế là Việt Phồn Tinh sáu tuổi đã đổi một chiếc hộp khác.
Đến giờ cơm chiều, ba người ngồi trên mâm cơm nói chuyện với nhau.
Người mẹ nói: “Các con, nghe mẹ nói về chuyện ban trưa đây!”
Hai cậu bé ngừng đũa, nhìn mẹ mình.
“Đầu tiên, hai cái hộp đó đại biểu cho một thế giới chưa biết tới, cũng chính là những chuyện còn chưa xảy ra ở tương lai. Tuy nhiên, các con của mẹ, hiện giờ các con không cần hiểu rõ những gì mẹ sắp nói, nhưng mẹ hy vọng là các con có thể nhớ kỹ nó. Thiên Nam, khi đối mặt với những thứ không biết trước mặt, con rất bình tĩnh, con là một người sẽ không vì những hấp dẫn trước mắt mà bỏ qua nguyên tắc của chính mình, con rất ít mất đi. Tuy nhiên, nếu con không có lòng hiếu kỳ, không tìm hiểu những thứ mới lạ, cứ cố thủ nguyên tắc của mình, tương lai của con sẽ chẳng có gì đặc biệt, cuối cùng, con sẽ không có được thứ gì mình thích nhất cả. Phồn Tinh, con có dũng khí đối mặt với cuộc đời, bởi vì con chấp nhận, chờ mong, kiếm tìm những điều mới lạ cho bản thân, con khát vọng sự mới mẻ, cho nên con luôn thay đổi. Do đó, con đã lấy kẹo que đổi một chiếc hộp khác con không biết, nhưng, nếu thường xuyên thay đổi, con sẽ dễ dàng bỏ qua thứ của chính mình, cuối cùng, chỉ còn lại hai bàn tay trắng!”
Người mẹ nói một hơi, sau đó nhìn hai đứa con, chờ mong, chờ mong sự hưởng ứng nhiệt liệt của hai con đối với bài học nhân sinh này.
Tất nhiên, sau cùng, hai đứa con trai cùng đồng thanh hỏi: “Mami, là sao thế?”
Người mẹ cười to: Bài giảng thất bại.
Thái dương chìm dần xuống biển, Mục Thiên Nam hôn lên đôi môi của Đan Giai Nguyệt.
Nhiều năm sau, khi chợt nhớ tới buổi nói chuyện đó của mẹ — Quá cố chấp, sẽ chẳng có gì cả.
Cái hôn thuận theo bản năng ấy, chính là tình cảm chân thành nhất của một người đàn ông lạnh lùng. Thậm chí, đến bản thân anh còn thấy sợ.
Lúc trông thấy hành động này của Mục Thiên Nam, Đan Giai Nguyệt đã ngừng khóc, anh thấy choáng váng. Anh trừng to mắt, mặc cho môi và môi kề sát vào nhau.
Thật nhớ cậu ta quá đi mất – Mục Thiên Nam nghĩ. Anh rời khỏi đôi môi của người nọ, sau đó lại ấn lên lần nữa — Cứ để dục vọng thốt ra tiếng nói của lòng mình. Chỉ chạm vào nhau như thế, sao có thể đủ với Mục Thiên Nam? Anh cạy đôi môi Đan Giai Nguyệt ra, tìm kiếm đối phương, quấn lấy, nước miếng hòa chung.
Vốn không hiểu tại sao Mục Thiên Nam lại làm như vậy, nhưng vì được hôn, được chạm vào môi nhau, vì tất cả giống như đã được hiểu, giống như giấc mộng đã trở thành sự thật, cho nên, anh không thể kháng cự. Anh cứ để mặc cả người như nhũn ra, ý nghĩ phiêu tán đi, mặc cho thế giới lệch khỏi quỹ đạo, mặc cho thời gian ngừng lại, mặc cho vũ trụ hồng hoang.
Không biết là đang vui hay đang buồn, nhưng Đan Giai Nguyệt lại rơi nước mắt, ướt đẫm trên má Mục Thiên Nam.
Tiếng khóc dần dần không thể nén xuống được nữa, qua yết hầu, qua xoang mũi, len lỏi ra bên ngoài.
Tiếng khóc ấy làm Mục Thiên Nam hoảng sợ, cũng làm anh phải đau lòng.
Mục Thiên Nam kết thúc cái hôn ngọt ngào.
Anh vươn tay lau khuôn mặt người trong lòng, nhìn vào đôi mắt đẫm nước của cậu ấy, nói khẽ: “Tôi chỉ hỏi một lần, nếu tôi vươn tay ra, cậu có đồng ý theo tôi hay không?”
Trong mắt Đan Giai Nguyệt, là bóng dáng của Mục Thiên Nam, cũng là toàn bộ thế giới của anh.
—– Đó là điều mà tôi đã mong mỏi từ lâu: Thế giới hòa nhập vào thế giới.