Chương 47
—- Ở trong lòng tôi, giá trị của anh rất lớn. Bởi vậy, nếu anh là của tôi, đó không phải giống như có được một số tiền lớn, hay mua một món đồ vừa ý, hay ăn một món ăn ngon. Cảm giác đó, giống như toàn bộ thế giới đều thuộc cả về tôi, làm tôi chấn động…
—- Được rồi! Không nói văn vẻ nữa, nhưng tôi cũng phải thừa nhận là nó đã làm thỏa mãn lòng tự tôn nam nhân của tôi. Tôi chỉ là tôi, không phải là ‘thần tích’. Nếu anh cho tôi là ‘thần tích’, đó là anh đang ngưỡng mộ tôi. Tôi cần phải nói rằng, tôi cho anh tham dự vào cuộc đời tôi, hoặc là, tôi quyết định bước vào đời anh, tất cả đều là những gì anh đáng có được. Ừ… Anh là một người khiến tôi phải động lòng.
—- Ừ, tôi sẽ cho anh hạnh phúc.
Khi Đan Giai Nguyệt nghĩ tới câu ‘Tôi sẽ cho anh hạnh phúc’ ấy, anh thấy rất an lòng.
Dưới tấm chăn bông, Mục Thiên Nam đan tay vào tay người nọ, anh run lên một chút. Sau cùng, mới nói khẽ, “Tôi nghĩ tôi rất mong chờ cậu đi vào cuộc đời tôi!” Sau đó… “Tôi không hiểu thứ được gọi là hạnh phúc ấy lắm, nhưng tôi sẽ học cách cho nó!”
Nghe câu đó, Đan Giai Nguyệt siết chặt hơn bàn tay đang giao nhau.
Đan Giai Nguyệt ngẩng đầu, để ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong mắt mình, nhìn thẳng vào mắt Mục Thiên Nam, nói: “Xin hãy đợi tôi, tôi sẽ cố gắng cho cậu hạnh phúc, không để cậu hối hận. Tôi sẽ nhanh chóng kiên cường lên, không ảnh hưởng tới những thứ xung quanh cậu!”
Ánh mặt trời bao khuôn mặt Đan Giai Nguyệt thành một vòng tròn sáng chói, anh nói với Mục Thiên Nam, “Cũng xin cậu hứa với tôi, phải giải quyết cho xong chuyện của cô Chu. Còn nữa, nếu như tình cảm cậu dành cho tôi bắt đầu từ ‘hảo cảm’ chuyển tới ‘yêu’ thì xin cậu hãy cho tôi biết! Bởi vì tôi đã quen ngưỡng mộ cậu, cho nên không dám đoán tâm của cậu. Sau cùng, nếu có một ngày, cậu phát hiện sự tồn tại của tôi không thể thiếu trong sinh mệnh của cậu, xin cậu hãy hứa với tôi…”
Đan Giai Nguyệt chậm rãi nói ra những lời cam đoan thiếu thực tế của con người, nhưng nó lại là những lời đầy lý tưởng, “Xin hãy hứa với tôi, cả đời này không thay đổi!”
Quả nhiên, cậu yêu tôi hơn tôi yêu cậu nhiều lắm. Mục Thiên Nam nghĩ.
Mục Thiên Nam bắt đầu trầm tư.
Tôi sẽ cho cậu hạnh phúc —- người có tình cảm tha thiết, chân thành như vậy, trong quãng đời gần ba mươi năm qua của anh, chỉ tìm thấy một. Đó chính là mẹ anh. Bà vì người kia và con mình mà nhảy xuống vách núi, trước lúc đi, bà chỉ để lại cho các con nụ cười ‘không sao đâu, đừng sợ’.
Trong nửa tháng gặp lại Đan Giai Nguyệt, anh đã để cậu ấy dẫn dắt làm quen với một thứ tình cảm mới.
Mục Thiên Nam phát hiện, thì ra sinh mệnh của anh lại hổng một lỗ to như vậy và Đan Giai Nguyệt – người đàn ông này – đã dùng nụ cười ấm áp, dùng những cử chỉ dịu dàng mang tới ánh bình minh lấp đi lỗ thủng u ám, mờ mịt của anh…
Mục Thiên Nam nheo mắt lại, chỉ thốt ra một chữ: “Được!”
Trên không trung ba vạn mét, máy bay đưa mọi người đi về phía Tây Bắc, nơi có nhà của bọn họ.
Lúc xuống máy bay, hai người lại bàn với nhau lần nữa. Đại ý là Chu Uy An sẽ tới đón, hỏi hai người có nên xuất hiện trước mặt cô ta hay không. Mục Thiên Nam đã lấy suy nghĩ ‘Có tình là bảo vật, còn vô tình là cỏ rác’ quyết định, tất nhiên là phải đi cùng. Đan Giai Nguyệt nghe thế thấy rất vui, nhưng, mặt khác anh lại thấy đau đầu với chuyện người này vô tình với cô bạn gái đã quen năm năm như vậy, nên anh phản đối. Huống chi, cùng tới đón còn có các sếp và đồng nghiệp trong công ty, bọn họ xuất hiện cùng nhau sẽ giải thích thế nào đây? Với lại, hiện tại anh cũng không muốn xảy ra chuyện không hay với Chu Uy An ngay ở phi trường.
Cuối cùng, Đan Giai Nguyệt thắng.
Mục Thiên Nam không ngờ là anh lại không muốn tách khỏi Đan Giai Nguyệt dù chỉ một chút, anh theo bản năng nắm tay người kia lại, nhìn vào đôi mắt khó hiểu của Đan Giai Nguyệt, cúi người hôn xuống.
Đan Giai Nguyệt ngây ra một chút, rồi vuốt ve đôi môi vừa bị ai đó hôn trộm, nói: “Tôi đã đợi mười năm, đợi thêm chút nữa có đáng là gì!” Anh hiểu, đối phương đang muốn an ủi anh.
“…Đến trưa, tôi muốn gặp lại cậu ở nhà!” Mục Thiên Nam nói, rất dịu dàng.
“Được!” Đan Giai Nguyệt đáp. Sau đó, xoay người, đi khỏi.
Đan Giai Nguyệt mỉm cười, hòa vào dòng người phía trước.
Nơi đây có mùa thu của quê nhà, rừng cây rụng lá, cái lạnh đang kéo về. Nhưng, tình yêu, vẫn đang độ xuân về hoa nở.
Được rồi, đó chỉ là tình yêu của Đan Giai Nguyệt.
Ra sân bay, ngồi vào taxi, vừa mở di động lên đã thấy hai tin nhắn gửi đến.
Việt Phồn Tinh nói: “Đừng là bà mối và gà mẹ nữa!”
Mục Dã nói: “Tôi muốn viết thư cho anh, bởi vì nếu cứ gửi tin thế này mãi thì đúng là không có cá tính gì hết. Thật ra thì tôi cũng đã viết thử rồi, nhưng, mấy chuyện cấm kỵ thế này mà viết ra thì ngại quá, cho nên, đồng đạo, anh hãy xem cho kỹ… Tôi nói, anh Giai Nguyệt, tôi nản rồi!”
Đan Giai Nguyệt khép di động lại, thở dài.
Đường tình, chưa bao giờ dễ đi cả.
Nhưng, chỉ cần nhớ tới mình vẫn còn trên đường, lại phải đi tiếp. Dù sao, anh cũng là một người đã sống hai mươi sáu năm.
Anh sẽ không thấy áy náy với Chu Uy An nữa, anh tự nhủ với mình: Anh sẽ dọn tới nhà Mục Thiên Nam, anh sẽ bắt đầu làm việc, anh muốn trở thành người yêu, thành đồng nghiệp trong cuộc sống và công việc của Mục Thiên Nam.
Nhưng, Mục Thiên Nam sẽ xử lý chuyện giữa anh ta và Chu Uy An như thế nào đây?
Còn nữa, dọn tới ở cùng nhau, tức là phải ‘làm’ rồi? ‘Làm’ nha…
—- Đan Giai Nguyệt vẫn còn có chút ngây thơ ấy vừa nghĩ tới vấn đề thứ hai, đã thành công quên mất những lo lắng ở vấn đề thứ nhất.