Chương 53
Sau khi Đan Giai Nguyệt thốt ra bốn chữ ‘Dọn ra ngoài ở’, Mục Thiên Nam theo bản năng nhíu mày, đáp: “Ừ!” Sau đó, tay trái cầm túi thức ăn, đi khỏi phòng khách nhìn y chang bãi rác, thẳng lên cầu thang.
Đi tới bậc thang thứ ba, anh phát hiện người nọ vẫn chưa chịu lên, anh xoay người lại, nhìn Đan Giai Nguyệt vẫn còn đứng ngây ở đó, “Còn không qua đây!”
Đan Giai Nguyệt nghĩ, tôi cũng đã nói ra một câu kinh người thế rồi, vậy mà cậu còn không chịu ngó tới… Anh chớp chớp mắt, đi theo.
Đan Giai Nguyệt nhìn Mục Thiên Nam đang cách anh ba bậc thang, nói: “Tôi muốn dọn ra ngoài ở!”
“…” Mục Thiên Nam lại lộ ra vẻ mặt cười nhưng không cười, hỏi: “Nguyên nhân?”
“À… Tâm trạng không tốt…” Thuận miệng nói ra một câu.
“Ngẩng đầu lên!” Mục Thiên Nam ra lênh.
“?” Đan Giai Nguyệt nghe theo.
Ba bậc thang cũng vừa tầm để hai người cao ngang nhau thoải mái thực hiện một cái hôn sâu.
Đây đúng thật là một thể nghiệm thoải mái nha! Nhưng, vấn đề là, một người nào đó lại thở không ra hơi. Còn một người khác lại nghĩ, thế này hiệu quả thật.
Mục Thiên Nam nửa đỡ Đan Giai Nguyệt đang đỏ bừng lên, không có chút lạnh lùng nào, thậm chí còn bước tới trước mặt người nọ, hỏi khẽ, “Nguyên nhân?”
Được rồi, phỏng chừng là anh ta đã đoán được Đan Giai Nguyệt không thể cự tuyệt nam sắc tên ‘Mục Thiên Nam’.
Màn đêm buông xuống.
Đan Giai Nguyệt thu dọn xong những tàn dư của mớ thực phẩm anh vừa ăn xong, đi tới trước mặt Mục Thiên Nam đang ngồi trước máy tính trong phòng ngủ.
Đan Giai Nguyệt đứng đối diện với người nọ, đưa túi hồ sơ lên.
Mục Thiên Nam rút tờ giấy ra, thấy thú vị. Anh xem xong rồi, đưa trở về cho Đan Giai Nguyệt, lại rút xấp ảnh chụp ra, cong khóe môi lên.
“Buồn cười lắm à?” Đan Giai Nguyệt nhíu mày, bực bội.
“Vì trước đây trông cậu đáng yêu thật!” Người nọ ngẩng đầu lên, đáp lại bằng giọng điệu vui vẻ.
“Ờ…” Bị cậu ta nói đáng yêu nha…, “Không phải, đừng nhìn tôi, nhìn xuống phía dưới đi!” Thiếu chút nữa Đan Giai Nguyệt lại bị xỏ mũi dẫn đi.
Có một tấm là cảnh ‘chơi đùa với thú cưng’ ở trước cửa nhà. Đan Giai Nguyệt ôm Rost bị gửi nuôi hộ trong ba ngày tới Nam đảo, còn Mục Thiên Nam cũng đang cười, nhận lấy túi thức ăn cho cún trong tay Đan Giai Nguyệt.
Nếu chỉ có mỗi tấm này thì có gì để nói (dù sao lúc đó giữa bọn họ vẫn là nam x nam thuần khiết à nha). Thế thì, tấm tiếp theo sẽ càng táo bạo hơn.
Tấm tiếp theo, hai người đang ôm hôn trước cửa sổ —- Nhìn góc độ, ảnh được chụp từ bên ngoài.
“Còn cười nữa không?” Đan Giai Nguyệt tức giận hỏi. Lúc anh nhìn thấy tấm ảnh đó cũng nổi hết da gà, tất nhiên là cũng có căm giận cô gái diễm lệ ngồi trước mặt mình.
Mục Thiên Nam chống cằm, nói: “Nếu như ngay cả tấm này mà cô ta cũng có…” Đan Giai Nguyệt nhìn qua, Mục Thiên Nam đưa tấm ảnh của Rost lên, nói tiếp, “Chứng tỏ, cô ta đã điều tr.a từ lâu rồi! Theo thời gian mà đoán, ít nhất, cũng trước lúc tôi đến Nam đảo!”
Đi đón Rost, là ngày đầu tiên về đây, khi đó anh vẫn chưa chia tay với Chu Uy An.
Xem ra cô ta cũng không phải người phụ nữ yếu đuối… Mục Thiên Nam nghĩ, nhưng anh cũng không ngờ là cô ta lại làm như vậy. Theo khách quan mà nói, nếu cô ta là nam, e là chiến vô địch thủ trên thương trường rồi.
—- Nhưng, đáng tiếc, đây là tình trường, không phải thương trường.
Ngay khi Mục Thiên Nam thấy chán ghét vì bị điều tra, thì cô ta xem như bị nốc ao hoàn toàn. Ngay cả chút áy náy vì cảm thấy có lỗi cũng chẳng có.
“Nhưng mà, tại sao chứ?”
Mục Thiên Nam ngẩng đầu lên, nhìn Đan Giai Nguyệt, giống như đang khó chịu chuyện gì. Nhưng cuối cùng anh cũng mở miệng, “Cậu cho là sau khi cậu đi khỏi đây, cuộc sống của tôi sẽ không bị cậu quấy nhiễu hay sao?”
“Hử?” Đan Giai Nguyệt khó hiểu.
Mục Thiên Nam thở dài, nếu là trước đây, có đánh ch.ết anh, anh cũng sẽ không tin mình sẽ tự nói ra mấy câu thế này. Anh đứng dậy, bước đến trước mặt Đan Giai Nguyệt.
“Vì tôi nhớ cậu, nên đã có những biểu hiện khác thường, có lẽ vì vậy mà bị cô ta phát hiện!”
—- Rõ ràng chỉ mới ở chung một tuần thôi, đúng không?
Ngây ngẩn nhìn người nọ, Đan Giai Nguyệt nở nụ cười, nụ cười thật ấm áp. Anh không nói gì, cứ nhìn Mục Thiên Nam bằng ánh mắt dịu dàng như thế.
Mục Thiên Nam thấy rõ sự cảm động trong mắt đối phương.
“Khụ…” Mục Thiên Nam rút ra khỏi bầu không khí ngọt ch.ết người, tiếp tục chuyển đề tài sang hướng chính, “Sau đó thế nào? Sau khi cô ta cho cậu xem xong, đã xảy ra những chuyện gì?”
Câu đó khiến Đan Giai Nguyệt phục hồi tinh thần lại. Anh theo bản năng nhíu mày, rồi lại giãn ra, giận dữ: “Tuy không phải tạt axit giống như trong phim, nhưng bị hỏi là muốn bao nhiêu tiền nha…”
“Hử?” Đây đúng thật là… Không có sáng tạo tí nào cả. Mục Thiên Nam nghĩ. Hiện tại, anh cũng đã hiểu bạn gái trước đây của mình đang nghĩ gì rồi, cũng vì quá hiểu, cho nên anh mới không có cảm giác yêu — Ngay từ đầu đã là như vậy. Cô ta đã xác định rõ mục tiêu, lại biết buông, nắm đúng mực, yêu một người xem mình là mục tiêu, sao có thể chứ? Tuy nói cô ta sẽ không mắc sai lầm gì phạm vào điều tối kỵ của anh, nhưng, kể từ lúc biết rõ lòng mình với Đan Giai Nguyệt, tim của anh ngày một lệch đi.
“Cậu đáp thế nào?” Mục Thiên Nam ngồi đối diện với Đan Giai Nguyệt, ôm lấy eo người nọ.
“Tôi còn có thể nói gì chứ? Không thể khoe với cô ta rằng cậu yêu tôi, càng không thể kể với là tôi yêu cậu như thế nào, chỉ đành bỏ đi thôi!” Đan Giai Nguyệt nhìn vào trong mắt người nọ, cười khổ, “Không thể tiếp tục làm tổn thương cô ta nữa!”
“Ừm…” Mục Thiên Nam hạ mi, trầm tư một lát, rồi ngước lên, nhìn Đan Giai Nguyệt, “Cô ta bảo cậu rời khỏi tôi, nếu không cô ta sẽ mang đống hồ sơ này ra uy hϊế͙p͙?”
“Hả…” Đan Giai Nguyệt ngây ra, anh vốn không định nói ra, nào ngờ lại bị người thông minh này đoán được…
“Đúng vậy!” Đan Giai Nguyệt cúi đầu vì nói dối.
Mục Thiên Nam nâng cằm anh lên, buộc người này phải đối diện với mình.
“Tôi đã nói với cậu rồi, áy náy chẳng những không có tác dụng gì, ngược lại còn ảnh hưởng tới chúng ta, buồn cười lắm đúng không nào!”
Đan Giai Nguyệt hạ mi, không lên tiếng.
“Được rồi…” Mục Thiên Nam không biết phải làm thế nào, người này chẳng những thừa lương thiện, mà đến cả nước mắt cũng như thế, “Cô ta uy hϊế͙p͙ cậu rằng sẽ công khai nội dung trong túi hồ sơ này, cậu đáp lại thế nào?”
Không nhắc thì thôi, nhắc tới lại làm Đan Giai Nguyệt nổi đóa, anh ưỡn ngực, mặt đỏ bừng, nói: “Đúng vậy, tôi không nên áy náy! Tuy nhiên, cũng không phải giống như tôi đã nghĩ là cô ta chỉ muốn có được cậu, đằng này, cô ta lại muốn cậu mất hết danh dự!”
Đan Giai Nguyệt cố dằn cảm xúc lại, nói tiếp: “Cuối cùng tôi cũng hiểu, tại sao cậu lại nói cậu không thích cô ta, đến cả Mục Dã cũng từng nói ‘chị ta không tốt’. Ban đầu, tôi còn tưởng cô ta là một cô gái tốt, cô ta muốn kết hôn với cậu, cô ta là một cô gái bất kể trong cuộc sống hay trong công việc đều rất xứng đôi với cậu, mà quan trọng hơn là, cô ta có thể sinh cho cậu những đứa trẻ đáng yêu, còn tôi, chỉ có thể trở thành người tình, thành cộng sự, nhưng mãi mãi cũng không thể… Cho cậu những đứa trẻ đáng yêu đó!”
Trong phút chốc, Mục Thiên Nam mở to mắt ra.
“Nhưng, cô ta không yêu cậu! Bởi vì, để đạt được thứ cô ta muốn, cô ta bất chấp cả việc làm tổn thương tới cậu!”
“Cô ta không biết, thật ra, cậu là một người cần được sưởi ấm!”
“Tôi yêu cậu, còn cô ta lại không yêu cậu, nên tôi cho rằng, tôi mới là người phải ở lại!”
Mục Thiên Nam kinh ngạc, cái gì mà ‘người cần được sưởi ấm’ chứ? Anh muốn phản bác, nhưng lại không thể không cảm động.
Mục Thiên Nam vỗ lên đầu người đang vô cùng kích động nọ, “Cậu đã nói những câu đó cho cô ta nghe?”
“Ừ! Ai bảo cô ta chọc tôi giận!” Ai đó vẫn còn đang vô cùng căm phẫn.
“Vậy cả nhà biến thành bãi rác là thế nào?”
“Hả?” Mục Thiên Nam đã thành công thay đổi lực chú ý của ai đó, “Cô ta chụp được ảnh chúng ta, cho nên tôi nghĩ, nói không chừng trong nhà cũng bị gắn camera, máy thu âm…”
“Quả nhiên…” Mục Thiên Nam lại vỗ vỗ lên đầu Đan Giai Nguyệt, “Nhưng mà, cứ giao cho tôi đi! Mai tôi sẽ mời nhân viên chuyên nghiệp tới xem!”
“Được!” Đan Giai Nguyệt vẫn chưa tìm được gì đáp.
“Giao cho tôi!”
“Giao gì?”
“Tôi nói, giao hết tất cả mọi chuyện lại cho tôi đi!”
“Được!” Đan Giai Nguyệt trịnh trọng gật đầu.
“Vậy tôi có thể làm chuyện gì cho cậu đây?”
“Vấn đề này hỏi rất hay…” Không khí biến đổi, Mục Thiên Nam – người có bề ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong lại là con đại dã lang nóng hừng hực nở nụ cười, đưa tay ôm lấy cậu bé quàng khăn đỏ, “Vậy cậu hãy nói cho tôi biết giá trị của cậu đi…”
Đan Giai Nguyệt ngây ra, đáp lại người đang trêu cợt mình, “Xin hãy dịu dàng một chút, tôi sợ đau lắm!”
Không làm, sẽ không cảm giác đó là sự thật, có được một linh hồn đang sống, cho nên có cùng một người đồng tính cũng không sao cả.
—- Mục Thiên Nam đã hiểu, cho nên lúc còn ở Nam đảo, anh mới đưa ra quyết định đi ngược lại lý trí của mình.
Mục Thiên Nam nâng cằm Đan Giai Nguyệt lên, dịu dàng nói một câu: “Tôi đồng ý!”