Chương 11: Tình Cờ Gặp Gỡ Tại Thanh Lâu

Hơn nữa, nơi đây cũng không giống như trong phim truyền hình kiếp trước, trước cửa chẳng có mấy nàng kỹ nữ ăn mặc lòe loẹt ra vào kiếm khách.
Mã Minh Hiên đứng ngắm một hồi trước lầu, rồi mới dè dặt bước vào.


Thanh lâu ư, kiếp trước hắn cũng đã từng vào không ít hội sở, không biết thanh lâu thời Minh triều này so với hội sở đời sau, cái nào thú vị hơn.
"Ôi chao, công tử, mời vào trong!"
"Tiểu Thúy, khách đến rồi! Mau dâng trà cho công tử!"


Vượt qua cánh cửa treo rèm châu, rẽ một góc, trước mặt Mã Minh Hiên bỗng sáng bừng.
Tiếng người ồn ào không ngớt bên tai.


Đồng thời, một người đẹp đã qua thời hoàng kim nhưng vẫn còn phong vận, mắt sáng long lanh, nhanh nhẹn bước đến trước mặt Mã Minh Hiên, thành thạo ôm lấy cánh tay hắn, vẫy chiếc khăn tay gọi với.


Mã Minh Hiên giữ vẻ mặt bình thản, nhưng những nếp nhăn trên trán có thể kẹp ch.ết cả con muỗi. Hắn rút tay khỏi vòng tay của tú bà, hắng giọng rồi nói: "Ừm... Ta chỉ đến xem náo nhiệt thôi. Xin hãy sắp xếp cho ta một chỗ yên tĩnh."


Tú bà đã từng gặp không biết bao nhiêu khách, đôi mắt tinh quái của mụ liếc qua đã nhận ra Mã Minh Hiên là kẻ chưa từng đặt chân đến thanh lâu. Thêm vào đó, bộ y phục hoa lệ trên người hắn cho thấy đây hẳn là một vị công tử quý tộc được quản giáo nghiêm ngặt, hôm nay mới lần đầu nếm mùi trần tục.


available on google playdownload on app store


Nghĩ vậy, tú bà càng thêm nhiệt tình, cố gắng áp sát người Mã Minh Hiên: "Ai u, công tử ngài yên tâm, nhất định đem ngài phục dịch tốt, tới tới tới, tới đây."


Tú bà kéo Mã Minh Hiên ngồi vào một góc đại sảnh của thanh lâu. Ngay lập tức, mấy cô nương ùa tới. Tú bà vẫy tay đuổi họ đi, trợn mắt nói: "Đi hết đi! Thấy người ta đẹp trai là không giấu nổi ɖâʍ tính trong người à?"


"Công tử uống trà, không nhìn trúng những thứ dong chi tục phấn như các ngươi, nhanh chóng cút ngay cho lão nương!"


Mấy cô nương thất vọng liếc nhìn Mã Minh Hiên lần cuối rồi miễn cưỡng tản đi. Một chàng công tử tuấn tú, ăn mặc sang trọng như vậy chính là mẫu khách họ yêu thích nhất. Phục vụ những vị khách như thế chắc chắn dễ chịu hơn là những lão già hôi hám, răng vàng khè. Thậm chí đôi khi, họ còn sẵn sàng không lấy tiền của những tuấn tú công tử ca như vậy.


"Công tử cứ thưởng thức trà đi. Có gì cần cứ gọi ta," tú bà nói xong rồi uyển chuyển bỏ đi.


Đối với những vị khách lần đầu như thế này, mụ hiểu rõ tâm lý họ hơn ai hết. Lúc này chỉ cần tiếp đón nhẹ nhàng, nếu ép buộc quá đáng, có khi họ sẽ bỏ đi ngay. Cứ để hắn ngắm nghía các cô nương múa may trên sân khấu, đợi khi hắn không chịu nổi nữa sẽ tự động tìm đến.


Vị trí tú bà chọn cho Mã Minh Hiên khá tốt, ở góc đại sảnh, có thể nhìn bao quát toàn bộ sân khấu rộng lớn ở giữa, tầm nhìn rất đẹp.


Mã Minh Hiên vừa chăm chú quan sát những vũ nữ uyển chuyển trên sân khấu, vừa liếc mắt nhìn quanh bốn phía, muốn xem có thể bắt gặp gương mặt quen thuộc nào không. Ngày mai có triều hội mà hắn vẫn chưa nghĩ ra nên tham tấu ai. Nếu hôm nay tình cờ gặp người quen ở thanh lâu, một vị quan lớn triều đình mà lại đi chơi bời, bị bắt quả tang, hắn sẽ không khách khí đâu.


Cái gì? Ngươi hỏi tại sao Mã Minh Hiên cũng đến thanh lâu mà lại có quyền tham tấu người khác ư? Nực cười, hắn đến đây để xem gái đẹp sao? Không phải, hắn đến đây để giám sát cả triều văn võ!
"Tránh ra tránh ra, đều tránh ra cho ta!"
"Ôi, quan gia, ngài làm gì vậy?"


"Cô nương tên Tinh Vũ trong lâu các ngươi đâu? Gọi nàng ra đây!"
"Quan gia à... Ngài đến muộn rồi, Tinh Vũ đã trốn từ lâu!"
"Ngươi nói cái gì!"
"Rầm rầm!"
"Ai u, quan gia bớt giận. Yên Vũ lâu chúng ta đã phạm tội gì? Ngài nói rõ cho chúng ta biết với!"


Đang lúc Mã Minh Hiên nâng chén trà nhìn ngó xung quanh, bỗng nhiên có tiếng ồn ào vang lên từ đằng xa. Ngẩng đầu nhìn lại, hắn thấy hơn chục tên nha dịch mặc quan phục xông vào Yên Vũ lâu, bắt đầu lục soát khắp nơi. Tú bà theo sau họ, vẻ mặt lo lắng, muốn hỏi cho ra lẽ.


Mắt Mã Minh Hiên sáng lên, lập tức chăm chú nhìn về phía trước. Bản năng mách bảo hắn rằng cơ hội đã đến.
Một lúc sau, đám nha dịch gây náo loạn một hồi nhưng không có kết quả, định bỏ đi. Ngay lúc đó, Mã Minh Hiên đập bàn quát lớn: "Dừng lại!"


Hắn nhanh chóng đứng dậy, chặn trước mặt đám quan sai, sắc mặt nghiêm trọng hỏi: "Các ngươi thuộc nha môn nào?"
Đám quan sai nhìn nhau khó hiểu, tên đứng đầu nhíu mày nhìn Mã Minh Hiên nói: "Ngươi là ai? Mau cút đi, đừng cản trở chúng ta phá án!"


Mã Minh Hiên khẽ nhếch môi cười: "U a? Quan nhi không lớn, tính khí không nhỏ"
"Bản quan Giám Sát Ngự Sử Mã Minh Hiên. Hỏi lại lần nữa, các ngươi thuộc nha môn nào?"


Một tên quan sai đứng sau lưng thủ lĩnh cười nhạo: "Giám Sát Ngự Sử? Một tên quan thất phẩm chỉ biết há miệng mà cũng dám hùng hổ trước mặt chúng ta?"






Truyện liên quan