Chương 57: Nguy hiểm

Gần trưa ngày hôm sau, Dạ Ngân Tuyết đi quay phim ở bờ biển quay được một lúc thì đến giờ nghỉ, Trần Uyển Dư đi lấy quần áo khác cho cô thay để diễn cảnh tiếp theo.


Cảm thấy buồn chán, Dạ Ngân Tuyết đi dạo xung quanh đó nữ vệ sĩ - Roxy cũng đi theo để bảo vệ an toàn cho cô. Đang đi, đột nhiên có hai người xuất hiện trước mặt cô gương mặt hai người đàn ông ấy rất dữ tợn, trên mặt đầy sẹo tay người cầm súng người cầm dao nhìn cô với ánh mắt đáng sợ.


"Hai người là ai? Hai người muốn gì?" Dạ Ngân Tuyết cảm giác được sự nguy hiểm, cô lùi lùi lại.


Roxy nhíu chặt đôi mày, gương mặt hình sự nhanh chóng bước lên che chắn bảo vệ cho cô, người đàn ông cao to, mặc áo màu đen, đầu đội mũ, tay cầm khẩu súng nhướng mày nhìn cô:
"Tất nhiên là muốn giết cô rồi."


"Giết tôi? Ai sai các người làm thế?" Dạ Ngân Tuyết cảm thấy sợ sệt, cố gắng trấn tĩnh mình.
"Cô không cần biết là ai đã sai hai chúng tôi làm cô chỉ cần biết hôm nay là ngày chết của cô." Người đàn ông thản nhiên đáp lại.


"Nói nhiều với cô ta làm gì xử lý cô ta nhanh rồi quay về." Người đàn ông cầm con dao đứng bên cạnh vừa dứt lời liền giơ con dao lao về phía của cô.


available on google playdownload on app store


Roxy bảo vệ cho cô đánh nhau với hai người họ Roxy rút súng ra bắn hai người họ rồi nắm tay của Dạ Ngân Tuyết chạy đi vừa chạy Roxy vừa quay người lại bắn hai người đàn ông kia.


Viên đạn trúng vào cánh tay của người đàn ông cầm con dao khiến cho hắn ta đau đớn, chạy chậm lại người đàn ông cầm súng giơ khẩu súng lên "pằng" Roxy trợn mắt ngay lập tức che chắn cho cô.


Đạn bay trúng vào lưng của Roxy, khiến cho cô ngã xuống đau đớn Dạ Ngân Tuyết quay người lại, đỡ lấy Roxy:"Cô không sao chứ? Mau đứng dậy tôi dìu cô đi."


"Tiểu thư! Cô hãy mau chạy đi đừng lo cho tôi an toàn của cô là trên hết tôi sẽ giữ chân bọn chúng lại. Mau chạy đi." Roxy đẩy cô ra, cau mày nói với cô.
"Tôi..." Dạ Ngân Tuyết không biết phải làm sao? Cô không thể bỏ Roxy ở lại đây một mình được.


Roxy quay người lại thấy hai người đàn ông chạy gần đến nơi Roxy hét lớn:
"Tiểu thư! Cô hãy mau chạy đi nếu như cô muốn cứu tôi thì cô hãy mau chạy tìm người đến giúp đỡ."


"Vậy cô hãy ráng cầm cự, chịu đựng một chút tôi sẽ chạy đi tìm người đến giúp." Dạ Ngân Tuyết quay người chạy thật nhanh.


Thấy hai người đàn ông chạy đến nơi Roxy nắm chặt hai chân của hai người họ, hai người họ trừng mắt quay người lại, người đàn ông cầm dao tức điên, cầm dao giơ lên đâm thẳng vào lưng của Roxy nhiều nhát miệng liên tục mắng:


"Con khốn! Mày dám bắn tao hả? Con khốn! Hôm nay tao cho mày chết."
Roxy cắn răng chịu đựng để cô có thể chạy thoát, người đàn ông cầm súng giơ súng lên bắn vào người cô một phát khiến cho cô chịu đựng không được nữa mà ngất đi.


Hai người họ tiếp tục đuổi theo Dạ Ngân Tuyết, Dạ Ngân Tuyết chạy mãi cố gắng chạy thật nhanh chạy một lúc thì là đường cùng, cô đứng ở vách đá không biết phải làm sao? Hai người kia cũng đã đuổi kịp đến, gương mặt của họ đầy đắc ý, cười gian xảo.


Người đàn ông một tay cầm dao một tay ôm lấy cánh tay bị thương định lao đến tấn công cô thì bị cản lại, người đàn ông cầm súng nở một nụ cười gian tà, kinh tởm đến phát nôn:


"Khoan hãy giết cô ta! Cô ta đẹp như vậy, trắng như vậy một phát giết chết thì quá là đáng tiếc tao với mày phải hưởng thụ cái đã rồi giết cô ta cũng không muộn."


Dạ Ngân Tuyết hoảng hốt, sợ hãi từ từ lùi lại hét lớn:"Hai người đừng qua đây! Hai người đừng qua đây."


Hai người đàn ông nhìn cô cười cười, ánh mắt ɖâʍ tà, thèm thuồng cô khiến cô càng cảm thấy kinh sợ, ghê tởm hơn bao giờ hết, cả người cô run rẩy không biết phải làm thế nào? Nước mắt đã tuôn ra không ngừng.






Truyện liên quan