Chương 68: Người đàn ông
Dạ viên
Lạc Tuyết Nhàn không rời xa khỏi Dạ Ngân Tuyết dù chỉ một bước đi đến phòng tất cả mọi người ngồi xuống bật cười với bà phải gọi là quá cuồng cháu, Clara Phương Thần, Bạch Nhã Băng, Lục Dĩ Tường, Âu Hoằng Phong cùngnh Danh đến ngay lập tức khi nghe cô còn sống và quay trỏ về.
Dạ Thành Đông nhìn Lăng An Vũ với vẻ mặt lạnh như băng, chậm rãi cất giọng trầm khàn:
"An Vũ! Cảm ơn cậu và gia đình cậu đã cứu con gái của tôi."
"Dạ không có gì đâu ạ." Lăng An Vũ cười nhẹ lắc đầu lễ phép đáp lại.
Hạ Tử Quyên hướng mắt nhìn Dạ Ngân Tuyết lên tiếng nói với cô:
"Tiểu Tuyết! Lát nữa con hãy gọi điện cho ông ngoại đi ông ngoại lúc nghe tin con không còn đã lên cơn đau tim hiện tại vẫn còn nằm trong bệnh viện đấy."
"Hả? Vậy ông có sao không mẹ?" Dạ Ngân Tuyết lo lắng, nóng ruột.
"Bây giờ đã không sao rồi." Hạ Tử Quyên ngay lập tức đáp lại.
"Tiểu Tuyết! Con gọi điện tạo bất ngờ cho ông ngoại bởi vì dì đã cho người phong tỏa tin tức cháu còn sống ở L.E rồi." Clara nhướng mày, cười cười.
"Con thích tạo bất ngờ như thế nhưng con sẽ không gọi mà đi đến L.E luôn con cũng rất nhớ ông ngoại." Dạ Ngân Tuyết ngay lập tức đáp lại.
"Bà cũng sẽ đi vừa có thể thăm ông sui còn có thể ở cạnh cháu cưng của bà quá thuận tiện rồi." Lạc Tuyết Nhàn lên tiếng.
"Vậy thì để con cho người sắp xếp chiều nay chúng ta sẽ đi." Dạ Thành Đông lên tiếng nói, ra hiệu cho Hạo Phú đi sắp xếp.
Hạo Phú nhanh chóng rời đi, mọi người đứng dậy đi chuẩn bị đồ đạc, Dạ Ngân Tuyết thấy anh vẫn đứng yên ở đấy cô liền hỏi:
"Sao anh vẫn chưa đi chuẩn bị?"
"Chuẩn bị? Anh đâu có đi đâu chứ?" Lăng An Vũ nói với cô bằng giọng nói nhẹ nhàng.
"Tại sao lại không đi? Anh nhất định phải đi anh vừa là bạn trai vừa là vệ sĩ của em anh phải đi cùng em với lại anh cùng gia đình của anh còn cứu mạng em nữa. Anh hãy mau đi chuẩn bị đi." Dạ Ngân Tuyết nhíu mày nói.
Lăng An Vũ vẫn còn chần chừ thì Dạ Khải Hiên bước đến vỗ lên vai của anh:
"Cậu hãy đi chuẩn bị đi."
Lăng An Vũ gật đầu đi chuẩn bị đồ đạc, Trần Uyển Dư cầm điện thoại lên phòng đưa cho cô:"Tiểu Tuyết! Chị Kiều muốn gặp cậu."
Dạ Ngân Tuyết cầm điện thoại nghe:"Nhanh thật đấy! Chưa gì đã gọi đến muốn tôi trở lại làm việc như vậy sao?"
Bên kia, Bạch Kiều khẽ cười đáp lại:"Vẫn mồm mép như xưa nhỉ? Đúng là Selina không hề sợ bất cứ ai tôi gọi đến chỉ là muốn hỏi thăm cô cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi rồi đi làm lại trước khi đi làm lại cô hãy báo cho tôi một tiếng để tôi báo với đạo diễn vai nữ chính của bộ phim Tình Yêu Vĩnh Cửu vẫn là của cô đó."
"Ừm...Tôi biết rồi chị yên tâm tôi sẽ trở lại sớm thôi."
"Vậy thôi tôi còn phải đi làm việc đây." Bạch Kiều nói xong liền tắt máy ngay.
Dạ Ngân Tuyết đưa điện thoại lại cho Trần Uyển Dư rồi nằm lên giường đắp chăn ngủ. Trần Uyển Dư nhướng đôi mày bước đến kéo chăn của cô hỏi:
"Cậu không chuẩn bị đồ đạc sao mà lại đi ngủ vậy?"
Hai mắt vẫn nhắm chặt giật chăn trả lời:
"Cậu quên là trong hoàng cung cũng có quần áo của tớ sao? Với lại nếu tớ thiếu cái gì thì ông cũng sẽ mua cho tớ không cần tớ phải lên tiếng đâu."
"Sao đột nhiên tớ lại quên mất chuyện này nhỉ?" Trần Uyển Dư nghe cô nói thế mới nhớ ra cô quên mất Dạ Ngân Tuyết cũng là người trong hoàng tộc.
"Khi nào đi thì gọi tớ bây giờ tớ phải ngủ đây."
"Tớ biết rồi." Trần Uyển Dư rời khỏi phòng đi chuẩn bị một chút đồ đạc.
Tại một căn biệt thự ở ngoại ô, người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sofa lắc lư ly rượu trong tay cất giọng với ngữ điệu lạnh lẽo:"Sao rồi?"
"Tiểu thư đã bị cảnh sát bắt rồi ạ e là sẽ không thoát tội được." Thuộc hạ của ông khom người báo cáo.
Bốp! Người đàn ông trung niên ấy tức giận vẻ mặt như một con quỷ dữ quăng ly rượu xuống nền, lớn tiếng:
"Đúng là đồ ngu xuẩn hại người không thành ngược lại còn hại mình đi tù."
"Ông chủ! Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?"
"Nói thế nào thì cũng là con gái của ta ta không thể nào làm ngơ phải trả thù cho nó nhất định phải bắt tất cả bọn chúng trả giá thù mới thù cũ phải tính hết."