Chương 29

Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
"Ừ, đúng rồi." Tiếu Kỳ vừa nói vừa đưa tay lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo cùng một ống thuốc mỡ đưa cho Nguyệt Vân Sinh "Cái này cho ngươi."
Nguyệt Vân Sinh nhận lấy, lúc mở nó ra thì hơi ngẩn người "Đây là cái gì?"


"Trước khi ra khỏi cung tiện tay đem theo." Tiếu Kỳ mạn bất kinh tâm đ*o (*) chỉ chỉ cái hộp "Viên lớn kia là Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan (**), năm viên nhỏ kia là đan dược Huyết Long để giải độc, thái y nói chỉ cần dùng một khoả là có thể đẩy lùi bách độc. À, còn ống thuốc mỡ kia là được làm từ Huyết Ngọc Cốt, vết thương sau khi dùng sẽ mau chóng hồi phục, có tác dụng lưu thông máu tốt và làm mờ vết thương."


(*: không để trong lòng)
(**: Có thể nói là một trong thần đan nghịch thiên nhất, có nó, có thể làm người ch.ết hoàn hồn sống lại)
"...."
Nguyệt Vân Sinh kinh ngạc nhìn Tiếu Kỳ.
Tiếu Kỳ thấy thế không khỏi đưa tay sờ sờ mặt mình "Làm sao thế? Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?"


Nguyệt Vân Sinh nhìn Tiếu Kỳ chằm chằm nửa ngày cũng không nói một lời, dù có là ai, trong tay có trân dược quý hiếm như vậy mà không tỏ ra kinh sợ đi? Đặc biệt trong đó còn có Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan, nghe nói trên cõi đời này chỉ còn sót lại có năm viên, bao nhiêu người vì nó mà gây tranh chấp đến đầu rơi máu chảy. Ở Bách Việt khoảng hai năm trước cũng còn có một khoả, thiên cơ tử vi cảm động và ghi nhớ ơn cứu mạng của thánh thượng mà tự mình đem nó lên tặng cho bệ hạ. Không nghĩ đến việc Hoàng đế lại đem trân dược quý hiếm như vậy tặng toàn bộ cho Tiếu Kỳ trước khi hắn xuất chinh.


"A Kỳ, thuốc này ta không thể nhận." Nguyệt Vân Sinh cúi đầu, đem thuốc lại cho Tiếu Kỳ "Có câu, luận công ban thưởng, nay Nguyệt Vân Sinh lại không có công gì lớn, thật sự không thể nhận nó được."


Tiếu Kỳ sớm đã đoán được hành động của y, nhìn thấy y không tiếp nhận, chỉ giả vờ bản thân thấp thỏm không thôi mà nói "Ta nghe nói, mỗi tin tình báo của Trai Nguyệt Lâu đáng giá ngàn vàng, ngươi đường đường là lâu chủ mà lại theo ta đi đánh trận, đã vậy một đồng cũng không nhận, nói thực lòng, lòng ta giờ cũng cảm thấy loạn cả lên." Nói xong, Tiếu Kỳ còn cố ý dùng lời lẽ xoa dịu lòng mình "Ta đây suy nghĩ hơn nửa ngày, Vân Sinh ngươi không thiếu tiền, vậy nên ta cũng không có gì cho ngươi, chỉ có số thuốc này cảm thấy có thể đem cho ngươi. Vậy nên..."


available on google playdownload on app store


Nguyệt Vân Sinh bất đắc dĩ cười cười, Tiếu Kỳ này dù ch.ết cũng có thể nói thành sống, thực sự không thể không phục, "Cho nên?"


"Cho nên nếu như ngươi nhận đồ của ta, cuối cùng lại không cùng ta đánh bại Bắc Nhung, chiến thắng hồi triều." Tiếu Kỳ cố ý dừng lại một chút vô liêm sỉ nói "Vậy ta sau khi trở về, là có thể yên tâm nói với xung quanh, đường đường là Trai Nguyệt Lâu cũng chỉ có đến như vậy, phụ hoàng chỉ cần muốn là sẽ nổi trận lôi đình, còn có ngươi sẽ phải chịu oan ức cùng ta, ngẫm lại cũng thật tốt!"


Hay cho cách tính toán này của Tiếu Kỳ, Nguyệt Vân Sinh không khỏi khẽ mỉm cười "Như vậy thì xem ra, thứ này quả là một củ khoai lang nóng bỏng tay. Không nhận thì A Kỳ sẽ nghĩ ta có lòng dạ khác. Nhận rồi thì sẽ lập xuống quân lệnh, muốn đánh bạc danh tiếng của Trai Nguyệt Lâu của ta."


"Không nóng, không nóng, không nóng chút nào. Ngươi cũng không cần phải tỏ ra áp lực như vậy." Tiếu Kỳ một mặt tươi cười "Chúng ta bây giờ là hỗ lợi tương duệ, ta tin chỉ cần có Vân Sinh thì việc đại thắng Bắc Nhung là điều chắc chắn làm được."


"Nhận được sự ưu ái này, sợ là từ chối thì thật bất kính." Nguyệt Vân Sinh cười cười, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy trân dược kia. Kỳ thực, Tiếu Kỳ nói đi nói lại cũng chỉ đơn giản là muốn y nhận lấy trân dược. Y chỉ muốn giấu diếm bệnh của mình đi, có thể Tiếu Kỳ đã biết, bởi vì lần trước là nhờ y ra tay cứu giúp nên cho đến giờ thương thế cũng chưa khỏi hẳn. Cúi đầu nhìn thứ thuốc trong hộp kia, cảm thấy không nhận thì cũng không còn cách nào.


Tiếu Kỳ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, hài lòng nhắm mắt lại nghỉ ngơi "A Kỳ, ta chợp mắt một hồi. Ngươi sau một canh giờ gọi ta dậy, chuyện của Đại hoàng huynh sợ là phải phái người tiếp tục đi thăm dò."
Nắm bàn tay ấy thật chặt, Nguyệt Vân Sinh thấy vậy thì trầm mặc chốc lát sau đó khẽ đáp lời.


Giờ khắc này chỉ sợ Tiếu Lâm.... Nguyệt Vân Sinh khẽ than trong lòng một tiếng, nhìn viền mắt đen sưng to của Tiếu Kỳ, trong lòng bách chuyển thiên hồi, sau cùng cũng không nhẫn tâm nói ra. Hay là chờ hắn ngủ một canh giờ sau hãy bàn sau, hắn mấy ngày nay bận rộn, nếu ra đánh trận chắc chắn cũng không chịu nổi nữa.


Nguyệt Vân Sinh suy nghĩ một chút, dùng giấy cuộn thành mấy vòng tròn nhỏ, dùng chỉ vi giới, đạn diệt mặt khác vài chiếc đèn, chỉ chừa lại một cái trên án thượng, sau đó đem đèn dời một điểm, làm cho cho tia sáng trở nên yếu ớt hơn một chút.


Trong lúc ấy, toàn bộ đại trướng yên tĩnh chỉ còn có thể nghe thấy âm thanh lật sách soàn soạt.
Có thể nói, không quá nửa canh giờ, bên ngoài chợt nổi lên âm thanh giống như cố ý thả tiếng bước chân.


Sau đó, lều lớn bị một người đột nhiên vén lên, theo làn gió se lạnh đồng thời nhập vào bên trong, còn đem theo mùi tanh nồng đậm.
Đôi mắt đột nhiên mở lớn, tay Tiếu Kỳ đã đặt lên Xích Tiêu.
Nguyệt Vân Sinh cũng đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn hướng cửa, làn môi mỏng khẽ nhếch.


Chỉ thấy Hắc Diệu và Thanh La cả người đầy máu nhanh bước vào, tiếp đó, người còn lại đỡ người kia đặt xuống một bên, hướng Tiếu Kỳ quỳ xuống, trầm giọng nói "Thanh La, Hắc Diệu bái kiến chủ nhân."


Tiếu Kỳ từ lâu đã ngồi dậy, khuôn mặt lạnh lùng nhìn người bên cạnh sống ch.ết không rõ kia "Đứng lên nói đi."


"Chủ nhân, chúng ta vừa từ Bạch Hổ sơn cách đó, phát hiện người này té xỉu ở không xa cách đại doanh, vì vậy không dám trì hoãn, lập tức dẫn hắn quay trở lại. Bọn thuốc hạ sợ phiền phức này sẽ gây hiếu kỳ cho người xung quanh, vì vậy tránh mặt tất cả mọi người đem hắn trở về đại doanh."


Tiếu Kỳ từ trên giường bước xuống tới gần người kia, hất mặt người kia lên để thấy rõ khuôn mặt của người đó. Thần sắc của hắn nhất thời vì thế mà thay đổi.


Vung tay lên Tiếu Kỳ quay đầu lạnh giọng nói với hai người Hắc Diệu và Thang La "Hắn mới được đưa từ đó về đây, trước đó có nói gì hay không?"
"Bẩm chủ nhân, không có. Bọn thuốc hạ phát hiện người này thì lúc đó hắn đã bị thương nặng, hôn mê rồi."


Lẳng lặng mà nhìn hai người, tầm mắt Tiếu Kỳ xuất hiện hàn quang bức người phi thường sắc bén "Việc này không thể để cho một ai biết, các người đi xuống dưới trước, sau đợi lệnh của ta."
"Rõ, chủ nhân."


"Còn có mạch tượng." Lúc Tiếu Kỳ và Thanh La Hắc Diệu đang nói chuyện thì Nguyệt Vân Sinh cũng đi tới, ngồi xổm xuống cạnh người kia rồi bắt mạch. Hắn thả tay người kia xuống rồi nhìn Tiếu Kỳ đang ở một bên nhẹ giọng nói "Mà người này có thương thế rất nặng, sợ là không qua khỏi."


Tiếu Kỳ nghe vậy, tâm lắng xuống.
Trong đại trướng, dưới ánh đèn tối tăm hắn liếc mắt nhìn Nguyệt Vân Sinh, chẳng qua chỉ là do dự liền thấp giọng nói rằng "Vân Sinh, người này là một trong bốn người thân cận bên cạnh Đại hoàng huynh, tên gọi là Chử Kiện."


Nguyệt Vân Sinh nghe vậy sững sờ, không dám tin mà cùng Tiếu Kỳ liếc nhìn nhau, Tiếu Kỳ khe khẽ lắc đầu "Nếu là như vậy, e là Đại hoàng huynh..."
"Cửu điện hạ?"


Lúc hai người đang nhẹ nhàng trò chuyện, giống như xảy ra kỳ tích - Chử Kiện tỉnh lại, gã nhắm mắt một cái cố gắng lắm mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của người kia, tựa hồ có chút kinh ngạc. Trước mắt gã lại chính là Cửu hoàng tử Tiếu Kỳ vốn phải đang ở trong cung! Nhưng bởi vì thương thế quá nặng, thanh âm của Chử Kiện yếu đến mức không thể nào nghe rõ được.


"Là ta, tình hình cụ thể thế nào thì hãy nói tỉ mỉ cho ta biết." Tiếu Kỳ trầm giọng nói "Ta hỏi ngươi ba chuyện, Đại hoàng huynh tình hình hiện giờ như thế nào, đang ở đâu, là ai đã tiết lộ kế hoạch dạ tập (đột kích ban đêm) cho kẻ địch biết?"


Trên mặt hiện ra một vẻ đau đớn, Chử Kiện chống đỡ mình bằng một chút tỉnh táo, nói bằng giọng đứt quãng "Cửu hoàng tử, Đại hoàng tử bị quân Bắc Nhung áp giải đi, dường như là muốn hồi hoàng cung Bắc Nhung, giờ khắc này sống ch.ết không rõ, những người khác đều tử trận ở Bạch Hổ sơn, còn chuyện kế hoạch bị bại lộ ra sao, thuộc hạ cũng không rõ." Chử Kiện bị trọng thương đến hôn mê. "Không nghĩ tới lại.... khụ khụ khụ...." Bởi vì nói quá nhiều, Chử Kiện không tránh được mà ho khan liên tục, khí lực cũng dần biến mất.


Nghe vậy, sắc mặt Tiếu Kỳ kịch biến, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Chử Kiện, cố ý nhỏ giọng, thần tình nghiêm trọng hỏi "Đại hoàng huynh trở thành tù binh của Bắc Nhung, chuyện này ngoài ngươi ra thì còn có ai biết?"
Chử Kiện nhẹ nhàng lắc đầu, cố gắng trả lời "Trừ... ngoại trừ.... tiểu nhân ra.... không còn..."


Lông mi đen nhẹ rủ xuống, thân thủ Tiếu Kỳ nhẹ nhàng nắm lấy hai bên vai của Chử Kiện, tới gần gã, thấp giọng ghé vào lỗ tai của gã nói "Vậy thì tốt!"


Khi Tiếu Kỳ đến gần. Hai mắt Chử Kiện đột ngột trừng lớn, miệng không khống chế nổi mà há hốc ra "Cửu điện hạ, ngươi vì sao..." Lời còn chưa dứt, lại bị tay của Tiếu Kỳ gắt gao che lại, chỉ phát ra những thanh âm rên rỉ "nha nha", hắn không dám tin mà cúi đầu nhìn xuống thì lại bị Tiếu Kỳ nắm lấy hạn chế tầm nhìn, lúc này chỉ có thể giãy dụa mà thôi.


"Ta sẽ chăm lo tốt cho người nhà của ngươi, ngươi không cần phải lo lắng."


Tay cầm kiếm của Tiếu Kỳ một lần nữa dùng sức, Xích Tiêu kiếm lần nữa tiến thêm ba phần, xuyên qua thân thể của Chử Kiện, máu tươi nhiễm lên lưỡi kiếm tạo ra thứ hàn quang lấp lánh, dưới ánh nến chiếu rọi. Từng giọt từng giọt thuận theo thân lưỡi kiếm mà chậm rãi rơi tí tách trên mặt đất.


Rất nhanh sau đó, cánh tay của Chử Kiện đang nắm lấy áo của Tiếu Kỳ cũng vô lực mà rơi xuống đất.
Tiếu Kỳ mạng mẽ vẩy nhẹ thanh kiếm, máu vì thế mà tung lên một chỗ, lấm tấm rơi trên chiếc áo khoác đen, như sắc đỏ của hoa, lại như màn đêm tối mang đến đầy ác mộng quấn lấy thân.


Hắn chậm rãi đứng dậy, đưa tay chậm rãi lau đi vết máy trên má.
"Tiếu Kỳ!"
Nguyệt Vân Sinh ở một bên đột nhiên biến sắc, thấy hắn như vậy không khỏi kinh hô một tiếng, nhìn chằm chằm Tiếu Kỳ ở trước mặt, không dám tin mà nói "Ngươi điên rồi sao..."


Tiếu Kỳ chỉ chậm rãi liếc nhìn y, nhưng không lên tiếng, quay người gọi Thanh La và Hắc Diệu đang đợi bên ngoài.
Hai người vừa vào đến, thấy cảnh tượng này mà không khỏi tự hù một tiếng, bọn họ nhanh chóng liếc cái xác của Bông Tư Kiện, lại nhìn thấy Xích Tiêu trong tay của Tiếu Kỳ "Chủ nhân...."


"Khiêng xuống đi. Hảo hảo an táng." Tiếu Kỳ mặt không đổi lạnh lùng phân phó nói, ánh mắt xẹt qua hai người bọn họ "Việc này chấm dứt ở đây, hiểu chưa?"
"Rõ, chủ nhân. Thuộc hạ lĩnh lệnh." Hai người thấy thế cũng không dám hỏi, đem thi thể của Chử Kiện lên, thật nhanh sau đó đi ra ngoài.


Sắc mặt của Nguyệt Vân Sinh trắng bệch, nhíu mày nhìn Tiếu Kỳ không nói lời nào.


Đáy mắt phượng đen láy của Tiếu Kỳ lãnh đạm dị thường mà nhìn y. Dưới ánh sáng mờ nhạt, Tiếu Kỳ tựa như Tu La, cả người phảng phất đẫm mùi máu, giơ tay chém xuống, khuôn mặt không đổi mà cướp đi sinh mệnh kẻ khác, ở trong đêm tối vô cùng quỷ mị mà xuyên đến tận xương cốt bên trong, thần sắc vừa lạnh mà cũng thật vừa mỹ.


Tựa hồ từ cổ họng phát ra một tiếng cười nhẹ, nhưng là ý cười chưa đến đáy mắt thì đã chợt tắt, Tiếu Kỳ nhìn chằm chằm Nguyệt Vân Sinh đang vạn phần kinh ngạc, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đang bao phủ bởi một tầng băng mơ hồ, một sự băng lãnh vô hình.
"Nguyệt lâu chủ, ngươi sợ sao?"


【Tác giả có lời muốn nói: [
khai v trước mà nói

Kỳ thực biết là sau khi khai v, phỏng chừng là sẽ có rất nhiều đại nhân sẽ không tiếp tục truy văn, cho nên ở đây cùng đại gia trước tiên tái kiến đi.


Cám ơn mọi người từ trước đến nay đã ủng hộ Đản Thát Quân, tuy rằng có khả năng là đại gia vẫn đang yên lặng bơi lặn quanh đây, có khả năng nhỏ nữa là sẽ chạy đi đạo văn ở website này.
Nhưng vẫn cảm kích đại gia có thể mở to nhãn thiên văn, nhìn thấy đoạn văn mà ta viết này.


Nếu như có thể, hy vọng chũng ta sẽ trở thành bạn cho đến một ngày nào đó. Còn nếu không thể, có thể có duyên mà quen biết thì cũng rất tốt a.
Anyway, ta yêu các ngươi a:)】






Truyện liên quan