Chương 30

Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
Chương này có ôm ôm nhưng hôn hôn thì lại không thấy
😭
!
"Không." Nguyệt Vân Sinh theo bản năng lắc đầu, cười khổ nói "A Kỳ, sợ là máu vương trên tay ta, so với ngươi có thừa chứ không thiếu."
Tiếu Kỳ nghe xong không khỏi choáng váng "Ngươi..."


"Trai Nguyệt Lâu lâu chủ - thiên hạ đệ nhất cao thủ. Chỉ riêng hai cái danh này đã nhuốm biết bao máu xương mới có được như ngày hôm nay." Nguyệt Vân Sinh than thở "Ta chỉ muốn biết tại sao, ngươi rõ ràng biết gã không còn sống được lâu nữa mà vẫn muốn ép bản thân phải động thủ?"


"Tại sao..." Tiếu Kỳ mệt mỏi nhắm mắt lại, mũi kiếm Xích Tiêu cắm xuống đất, vết máu trên lưỡi kiếm cũng thuận đường chảy xuống "Việc hoàng tử của một quốc gia bị bắt là điều vô cùng nhục nhã, việc Thái tử tạm thời chưa giải quyết được, riêng việc có thể trở về Trường An hay không cũng khiến người ta thực lo lắng. Ta sợ, một khi việc Đại hoàng huynh trở thành tù binh Bắc Nhung bị truyền ra ngoài, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi..."


"Tiếu Kỳ, ngươi đang trốn tránh vấn đề của ta." Nguyệt Vân Sinh bình tĩnh nhìn hắn "Ngươi biết rõ không cần phải động thủ, nhưng đến tột cùng là tại sao?"


"Có quan trọng hay không?" Tiếu Kỳ cong cong môi, mắt phượng khẽ hé ra cũng không nhìn y, "Trên thế gian này, ta chỉ tin người ch.ết mới có thể giữ bí mật. Ta không dám đánh cược, cũng không thể đánh cược. Hơn nữa, Nguyệt lâu chủ, ngươi nhìn gã bị vết thương làm cho thống khổ như vậy, không bằng một kiếm kết liễu gã đi còn tốt hơn rất nhiều."


Nguyệt Vân Sinh thở dài một hơi rồi bỗng hỏi "Vậy còn ta, ngươi sẽ làm gì?"
Biểu cảm lãnh ngạo, ý sát na kia của Tiếu Kỳ biến hoá đến dị thường mờ mịt.
"Tiếu Kỳ, nếu như một ngày ta cũng gây trở ngại đến ngươi, ngươi cũng không từ giết ta chứ?"


available on google playdownload on app store


Không dám tin nhìn về phía Nguyệt Vân Sinh, sau đó Tiếu Kỳ chậm rãi nâng cánh tay của mình lên, thất thần nhìn bàn tay dính đầy máu tươi, tầm mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ. Trong ý thức, trong khoảng không trống rỗng chợt hiện lên đoạn ký ức đứt quãng, giống như cưỡi ngựa xem hoa chạy theo tuần hoàn vậy.
....


"Vậy còn ta, ngươi định sẽ làm gì?" Đỗ Hành lẳng lặng nhìn hắn cười khổ.
Bỗng nhiên tiến lên phía trước, Tiếu Kỳ vốn định muốn ôm lấy người trước mặt kia lại bị y nhẹ nhàng né tránh, Tiếu Kỳ chỉ có thể buông tay xuống "Tử Kính..."


"Tiếu Kỳ, nếu một ngày ta cũng cản trở ngươi, ngươi cũng sẽ giết ta chứ?"
Cơ hồ không có chút do dự nào, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ Hành, trong ánh mắt lấp lánh một luồng hào quang rực rỡ "Tử Kính, ngươi vốn biết tâm ý của ta, vì sao lại phải bắt ép ta như vậy?"


Đỗ Hành nghe xong, nhất thời rơi vào trầm mặc.
"Tử Kính, nếu như không có ngươi, việc này ta cũng tính hết, là vì cái gì? Kim ngân tài bảo? Công danh lợi lộc? Hay vẫn là... Ngôi vị Hoàng đế?"
....


"Tử Kính, nếu Tiếu Kỳ ta đã muốn thì cần gì phải khổ sở chờ đợi, cứ lui dần lui dần." Tiếu Kỳ nhìn y khẽ mỉm cười, nụ cười như lưu ly trong suốt "Cả đời của Tiếu Kỳ này, ngươi sống, ta sống. Ngươi ch.ết, ta nguyện đi theo ngươi. Đỗ Tử Kính, ta làm những việc này cũng vì muốn bảo vệ tốt cho ngươi mà thôi."


...
Thấy bộ dáng kinh ngạc của Tiếu Kỳ, Nguyệt Vân Sinh khe khẽ thở dài.
Tiếu Kỳ ở trước mặt y không chút do dự mà động thủ, có lẽ là có ý thăm dò y. Có lẽ... Có lẽ là.... cố ý muốn cho y nhìn thấy mặt ác, mặt xấu xa của Tiếu Kỳ này.
"Đỗ...."


Tiếu Kỳ thất thần nhìn Nguyệt Vân Sinh, sững sờ trong không gian của mình khẽ nhắc đến đoạn đối thoại kia. Nương theo mà đến, là cái tâm lý đó lại xuất hiện lần nữa, đau từ từ một cách kỳ quái, cứ chút ít lại chút ít, tựa hồ khiến linh hồn của hắn cũng đau nhức. Mà ác mộng đó quấn hắn đã nhiều ngày, hình ảnh của Đỗ Hành mơ mơ hồ hồ, lại cùng với hình ảnh của Nguyệt Vân Sinh chậm rãi chồng lên nhau tạo ra một chút gì đó rất phù hợp.


"Cái gì?"
Nguyệt Vân Sinh không rõ Tiếu Kỳ đang thì thầm cái gì, y nhìn miệng của người kia, cả người nhất thời trở nên cứng ngắc, giống như bị sét đánh vậy! Trong nháy mắt, thần sắc của hắn chợt trở nên tối tăm khó hiểu, một chút sợ hãi loé lên rồi nhanh chóng biến mất.


Tiếu Kỳ.... lẽ nào Tiếu Kỳ... lại biết Đỗ Hành? Không thể, Nguyệt Vân Sinh rất nhanh bác bỏ suy đoán đó, hắn tuyệt không hề biết. Bởi vì ở kiếp này, Đỗ Hành từ lâu đã không tồn tại trên thế gian này nữa.


Giống như nhất mộng hoàng lương, có lúc ngay cả chính hắn còn không rõ, đến tột cùng là Trang Chu mộng vi hồ điệp hay hồ điệp mộng vi Trang Chu?
Vì vậy, Nguyệt Vân Sinh cắn môi chăm chú nhìn Tiếu Kỳ, y không biết làm sao.


Không khí ở trong căn trướng lớn này bỗng yên lặng như tờ, chỉ còn lại ánh nến chập chờn cùng gió Bắc lạnh lẽo gào thét.
Cái bóng màu vàng nhạt của hai người lờ mờ, đan dệt lẫn nhau mà rơi chồng lên, giống như một bức tranh bị phủ lên mình một lớp bụi.


Môi của Nguyệt Vân Sinh khẽ giật giật, tựa như muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại lạnh lẽo đến khô khốc một chút đáng sợ khiến người ta thấy chính tại giờ khắc này lại không nói một lời nào thì thật uổng công vô ích.


Sau hồi lâu, Tiếu Kỳ mới chậm rãi hồi lại tinh thần. Giấc mộng kia cùng với hiện tại thực phù hợp, có lúc, cơ hồ hắn còn không nhận ra là mình đang nằm mộng hay ở hiện tại nữa. Hắn lẳng lặng nhìn Nguyệt Vân Sinh, thanh âm lớn lại kiên định lạ thường, gằn từng chữ nói "Ta không biết."
"Cái gì?"


Nguyệt Vân Sinh nghe vậy sững sờ.
Tiếu Kỳ cười cười, đáy lòng rốt cục thoải mái. Phảng phất như gió xuân đẩy lùi băng hàn, bỗng nhiên một đêm thôi đã khiến hoa lá cây cỏ nở rộ.
"Vô luận là mai sau có xảy ra chuyện gì, cho dù ngươi có lo lắng thì mãi mãi nó cũng sẽ không xảy ra."


"Tiếu Kỳ, ngươi hà tất phải như vậy?" Nguyệt Vân Sinh cười khổ lắc đầu.
Vô luận là kiếp trước hay kiếp này thì y cũng đâu có tài cán gì... có tài cán gì để ngươi phải làm như vậy?


"Vân Sinh, qua nhiều năm như vậy, ta sống ở trong hoàng cung Bách Việt, hai bàn tay này sớm đã không còn sạch sẽ. Qua bao nhiêu lần tái diễn, một mất một còn, ngươi lừa ta gạt, cả ngày lẫn đêm diễn đi diễn lại. Chỉ cần còn đang ở Bách Việt, chỉ cần vẫn là Cửu hoàng tử Bách Việt thì nghiễm nhiên sẽ có rất nhiều kẻ có ý định hãm hại ta giống như vừa mới nói vậy.... ta giỏi về tâm kế, không từ thủ đoạn nào, giơ tay chém xuống giết người không từ, một khi được ta cho một đường biên ngang thì sẽ trở thành lãnh khốc vô tình." Tiếu Kỳ nắm thật chắc Xích Tiêu trong tay, đôi mỗi khẽ nhếch, con mắt ảm đạm đi khá nhiều "Nếu như bây giờ Nguyệt lâu chủ muốn rời đi, ta tuyệt sẽ không cản."


"Ngươi khổ như vậy sao có thể chịu được..." Nguyệt Vân Sinh bỗng nhiên đứng dậy đi tới bên người Tiếu Kỳ, đưa tay cầm lấy Xích Tiêu của hắn, móc từ trong ngực ra một chiếc mùi xoa chậm rãi đặt lên Xích Tiêu lau đi từng vết máu đến khô ráo sau đó mới xuyên trở lại vỏ kiếm.


Mà Tiếu Kỳ thì vẫn luôn ngơ ngác nhìn động tác của Nguyệt Vân Sinh.


"Ta biết ngươi tự bức mình giết gã, chỉ hy vọng có một cái lý do, để hướng bản thân lên phía trước, rốt cuộc không có đường thối lui. Hơn nữa ngươi cố ý cho ta nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ ta, sợ ta trong tương lai càng nhìn thấy nhiều hơn thì sẽ tự động rời đi. Cùng việc để bản thân ta tự thấy, chi bằng đem áo xé rách ra, đặt ở trước mặt của ta." Nguyệt Vân Sinh thấy bộ dáng này của hắn không khỏi thở dài "Tiếu Kỳ, ta biết ngươi không thích kiểu người lừa ta gạt. Nhưng tại sao? Là vì cái gì mà ngươi lại tự ép bản thân phải làm một việc mà mình không muốn làm?"


Tiếu Kỳ nhất thời cảm thấy choáng váng, sau đó đôi mắt cũng trở nên vạn phần bi thương "Có thể cho dù ta nguyện ý buông tha cho bọn họ, bọn họ sẽ bỏ qua cho ta ư? Vân Sinh, ta bất quá cũng khát khao được sống như những người bình thường. Nhưng, mẫu thân vì bảo vệ ta mà bỏ mạng, phụ hoàng vì muốn bảo vệ ta mà sáu năm qua chưa từng bước đến Lệ Chính điện một lần, Đại hoàng huynh vì bảo vệ ta, lo lắng hết lòng, lần xuất chinh Bắc Nhung này lại sống ch.ết không rõ, nhưng bọn họ cũng không định để huynh ấy sống sót trở lại! Ta từng dùng mọi cách thoát ra nhưng bọn họ lại càng từng bước ép sát. Vân Sinh, có câu nói là, ch.ết có gì khó, gian truân còn nhiều hơn a!"


Nguyệt Vân Sinh nghe vậy ngẩn ra, nhìn thấy thần sắc cô đơn của Tiếu Kỳ, chẳng hiểu sao trong tâm lại khó kiềm chế. Cơ hồ không có chút nghĩ ngợi nào, tiến lên một bước ôm chầm lấy hắn. Tựa như muốn đem sự ấm áp của mình truyền sang cho hắn, cho dù là một chút an ủi thôi cũng sẽ cho hắn.


Mắt phượng trừng lớn không dám tin, tay Tiếu Kỳ run rẩy chậm rãi đưa lên, giống như muốn chạm vào người y, lại như muốn ôm lại thân thể y, trong lòng có chút thấp thỏm bất an, tay cứng đờ giữa không trung, nửa di cũng không dám di, chỉ bất động như vậy.


Chỉ sợ đây chỉ là một giấc mộng, là một giấc mộng quá mức mỹ lệ.
Chỉ cần bản thân không nhịn được đưa tay lên, giấc mộng này sẽ giống như bông tuyết rơi trên lòng bàn tay, dần dần tan trong hư ảo, biến mất không còn xuất hiện lại.


"A Kỳ..." Nguyệt Vân Sinh ghé bên tai hắn nhẹ giọng nói "Đừng lo lắng, Đại hoàng tử nhất định sẽ bình an trở về, mà tương lai sau này sẽ ngày càng tốt hơn."


"Nguyệt Vân Sinh..." Môi Tiếu Kỳ khẽ run, rốt cục hai tay của hắn trong không trung chậm rãi giơ lên, nhắm chặt hai mắt lại, hít lấy mùi cỏ thơm nhàn nhạt trên thân thể người này, sau đó ôm thật chặt y vào lòng.
Nguyệt Vân Sinh, ngươi giống như khát vọng tồn tại trong màn đêm, ấm áp cùng bao nhiêu an ủi.


Ôm ngươi vào lòng, giống như bắt được một hy vọng sống trong vũng lầy, như cọng cỏ duy nhất có thể cứu mạng ta.
Âm thanh cơ hồ như đầu lá nhọn trong sương sớm, dưới ánh mặt trời nhanh chóng tiêu tan vào khoảng không. Tiếu Kỳ thất thần tự lẩm bẩm "Ta sẽ không bao giờ buông ngươi ra."


"Cái gì?" Thanh âm của Tiếu Kỳ quá thấp, Nguyệt Vân Sinh không sao nghe rõ.
Tiếu Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi đem đầu chôn ở hõm vai của Nguyệt Vân Sinh, âm thanh man mác buồn buồn "Cảm tạ ngươi."
Nguyệt Vân Sinh, thực cảm ơn ngươi.


Đại khái là lúc này ngươi sẽ không biết, ta có bao nhiêu là cảm kích với Lão Thiên gia.
Cảm tạ người, kiếp này cho ta có thể gặp được ngươi.
Cho nên, dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không bao giờ buông ngươi ra.






Truyện liên quan