Chương 8: Tình cảm anh em rất tốt
Trần Mạch nói ngoài thân phận chuyên gia trang điểm thì anh còn là ông chủ một quán ăn đêm, nhóm bạn phó tổng giám đốc là khách quen của quán, từ đó họ trở thành bạn bè.
Cái gọi là nhóm bạn phó tổng giám đốc chính là chỉ phó tổng, Ryan, DK và chị Lolo. Hóa ra bọn họ đều quen nhau, lại còn là bạn bè chơi với nhau nhiều năm rồi.
Điều mình không thể nghĩ đến, bọn họ là bạn học hồi đại học, nói cách khác bọn họ đều là ABC.
Dù hôm nay Trần Mạch là một người đàn ông có sự nghiệp thì trong mắt mình anh vẫn vĩnh viễn là người anh nghịch ngợm thường dẫn mình đi nhìn lén các đôi kiss nhau, hoặc là dùng gương đặt dưới váy các cô gái để nhìn lén nội y của bọn họ xem là màu gì, kiểu cách ra sao.
Lần này gặp lại anh họ, mình không cần làm phiền đến phó tổng để tìm bạn trai giúp mình rồi. Anh họ rất hữu dụng nên chuyện chung thân đại sự của mình liền giao cho anh họ xử lý, à, quan tâm. Trần Mạch cũng rất tốt bụng, liền đáp ứng lo chuyện này cho mình, còn đưa mình vào danh sách khách VIP của quán ăn đem nhà anh. Anh biết mình thích uống rượu nên liền chiều mình để mình vui vẻ.
Mình cũng hiểu, anh làm vậy là để bù đắp khoảng thời gian không ở bên cạnh chăm sóc cho mình.
Mình không biết có nên nói cho phó tổng giám đốc biết chuyện giữa mình và Trần Mạch không, kiểu gì thứ hai đi làm cũng bị chị Lolo bức cung cho coi.
"Quả Quả, người đàn ông hôm trước thế nào?" Ánh mắt chị Lolo hiện lên tia giảo hoạt.
"Cũng không tệ lắm ạ." Hình như chị ấy chỉ biết mình cùng một người đàn ông ăn cơm chứ không biết người đó là ai.
"Chẳng lẽ, em định, xác định với người đó hả?"
"Ha ha. . . . . ." Mình chỉ có thể cười trừ không đáp.
Nhắc đến chuyện này mình lại chán nản, mình khó khăn lắm mới gặp được một người đàn ông tốt như vậy mà sao lại phải nhường cho người khác?
Phó tổng đến công ty, mình đến nói lời cảm ơn với anh ta, trong lòng thật sự biết ơn anh ta, cảm ơn vì anh ta là bạn của Trần Mạch, cảm ơn hắn đã tạo cơ hội cho mình gặp lại ông anh họ này.
Chị Lolo có vẻ khó chịu, nắm lấy tay mình, quay lại hỏi phó tổng giám đốc: "Cậu đem ai đến để giới thiệu cho Quả Quả vậy hả?"
Thảo nào trong công ty bọn họ rõ ràng là quan hệ cấp trên cấp dưới mà dám ăn nói ngang hàng như vậy, hóa ra bọn họ đều là bạn học.
Phó tổng vừa định trả lời thì giọng hưng phấn của Ryan vang lên: "Hôm qua cái tên nhóc Trần Mạch về nước, mời chúng ta tối nay tụ tập ở quán nhà hắn, không ai được vắng mặt."
Chị Lolo đúng là một người cực kỳ thông minh nha, ánh mắt nghi ngờ hỏi phó tổng giám đốc: "Đừng nói với mình người đó là Trần Mạch nha!"
Phó tổng nhìn mình rồi quay sang gật đầu coi như câu trả lời với Lolo.
Lolo run run, đôi tay càng nắm chặt tay mình hơn: "Quả Quả à! Quả Quả, Trần Mạch hắn ta chính là một con hồ ly và là háo sắc đấy! Sao em lại bị Hoắc Hiên đẩy vào ổ sói vậy? Chị thật đau lòng, đau lòng quá, thà rằng em chọn con trai chị còn hơn! Tuy nó còn ít tuổi nhưng trên nhiều phương diện khác thì không còn nhỏ nữa đâu!"
Sau khi biết người hôm qua mình đi xem mắt là Trần Mạch thì cả Ryan lẫn DK đều có biểu hiện kỳ quái.
Trần Mạch ơi là Trần Mạch, anh đi đến đâu là gieo họa ở chỗ đó—— đúng là tai họa!
"Quả Quả. . . . . ." Ryan nhìn mình rồi nhìn phó tổng, cuối cùng vẫn chọn im lặng.
DK càng cao thủ hơn, nhắm hai mắt lại, giống như đang mặc niệm cho mình.
Haizzz! Trần Mạch đã gieo họa gì cho người ta, mà vừa nhắc tới tên anh mọi người đều trở nên như vậy, nhìn bọn họ bực bội giống như người vừa bị táo bón mà còn mắc bệnh trĩ vậy.
"Mấy người đừng có dọa cô ấy thế," Phó tổng đành phải lên tiếng, "Tối nay đưa cô ấy cùng đi."
Anh ta vừa dứt lời thì Trần Mạch gọi điện cho mình, nói mời mình tối nay đến quán rượu chơi.
Buổi tối mọi người cùng nhau đến quán rượu.
Trần Mạch đã đứng ở chờ, vừa thấy bọn mình anh liền giống như cơn gió chạy đến chỗ mình.
Anh còn cố ý ôm mình rồi kéo mình về phía anh ta, cánh tay cũng rất tự giác khoác lên vai mình.
Khi mọi người ổn định ngồi trên ghế, chị Lolo kéo mình ngồi xuống cạnh chị ấy, nhìn chị ấy lúc này giống như gà mẹ bảo vệ gà con khi thấy chim ưng vậy: "Quả Quả ngàn vạn lần em không được để vẻ bề ngoài của Trần Mạch lừa, hắn ta không phải người tốt đâu!"
Mình gật đầu đồng tình. Đương nhiên Trần Mạch không phải người tốt rồi, bên ngoài thì hiền lành nhưng bên trong đã thối rữa, mà mình, chính là cô em họ bị người anh họ này dạy bảo rất nhiều điều trong nhiều năm qua.
"Quả Quả, lần này chị Lolo nói thật đấy, tên này chính là, sói đấy!" Ryan cũng gia nhập vào hội khuyên can mình, "Hồi còn đi học, số bạn gái của hắn ta bằng số lần hắn ta tắm đấy!"
Lolo qua sang phản đối Ryan, "Cái gì gọi là lần này người ta nói là thật hả? Đã lần nào nói không phải sự thật chưa?"
Mình quá rõ, Trần Mạch thích sạch sẽ, mỗi ngày đều tắm ít nhất hai lần. Chà chà, anh họ mình đúng là sói.
Mình cố tình nhìn Trần Mạch, còn nháy mắt với anh.
"Quả Quả em yêu," Trần Mạch gọi mình, "Bọn họ nói đều là thật đấy, chăm chú mà nghe đi." Ý của anh chính là anh đúng như những gì bọn họ nói, thời đi học của anh đúng là lông bông, sau này anh không cần phải nhắc lại cho mình nghe lần nữa.
"Hắn còn thích chụp hình khỏa thân!" Lolo nói hết thói quen của Trần Mạch.
"Đâu có chụp cậu đâu mà cậu kích động thế làm gì," Trần Mạch không chút hối hận, còn dương dương tự đắc, "Mấy người bị chụp cũng đâu có ý kiến gì."
Không biết vì sao mình lại quay sang nhìn DK, cảm thấy chắc chắn anh ta sẽ cho mình biết đáp án vậy. Lúc này mình cảm thấy mình và DK tâm ý tương thông, chỉ thấy ánh mắt anh ta quét qua phó tổng giám đốc và Ryan, cuối cùng nhìn mình với ánh mắt đau thương, sau đó gật đầu rồi nhắm hai mắt lại.
Mình cũng hiểu rõ Trần Mạch là kẻ có ham mê biến thái, không những tự chụp mình giờ còn tăng cấp lên đến độ đi chụp cả người khác nữa. Mình cầu nguyện cho máy tính của anh họ không bị hỏng và không bị ai hack, vì, mình muốn được xem! Rất muốn xem!
"Trong điện thoại của anh cũng có đó!" Biết trong đầu đen tối của mình đang nghĩ gì, Trần Mạch vừa nói vừa nháy mắt mấy cái liền.
Nghe xong hai mắt mình tỏa sáng, lập tức chuyển sang cầu nguyện cho điện thoại của anh họ ngàn vạn lần đừng bị mất, cho dù muốn ném đi thì mình sẽ chạy ra nhặt, mình rất muốn nhìn thấy cơ thể của phó tổng giám đốc! Phải tìm cơ hội cướp lấy điện thoại của anh họ mới được. Muốn xem! Nhất định phải xem!
Phó tổng vẫn im lặng không nói gì, hình như đã sớm quen với việc bị uy hϊế͙p͙ sẽ lộ hàng rồi.
Ngoại trừ mình và Trần Mạch là người trong cuộc, thì bọn họ không ai biết mối quan hệ thật sự giữa hai anh em mình, chỉ có thể nghĩ rằng chúng mình là cặp đôi xem mắt thôi.
Mình và Trần Mạch nhìn nhau rồi cười, cả hai đều không muốn công khai chân tướng ra. Ai bảo bọn họ không hỏi, chỉ toàn suy đoán lung tung làm chi, còn lại gì với những suy nghĩ trong đầu mấy người này.
Mình đã từng nói tình cảm giữa mình và Trần Mạch vô cùng tốt, cái chuyện uống chung một cốc là chuyện diễn ra như cơm bữa, cho nên khi mình chẳng chút kiêng kỵ mà cầm ly rượu Trần Mạch vừa dùng xong lên uống hoặc khi anh họ làm như vậy thì Lolo và Ryan thấy kỳ lạ quay lại nhìn nhau rồi lắc đầu, giống như nhìn thấy cảnh mình tự nguyện lao đầu vào chỗ ch.ết, sau đó cả hai rất ăn ý dùng ánh mắt chỉ trích bắn về phía tên đầu sỏ gây chuyện là phó tổng giám đốc.
Thật ra nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra mình và Trần Mạch hơi hơi giống nhau, có lẽ vì ngày bé thường chơi chung với nhau nên có nhiều điểm giống nhau cũng là điều dễ hiểu.
"Sao mình có cảm giác Quả Quả và Trần Mạch hao hao giống nhau nhỉ?" Đúng là DK, người luôn có thể nói ra những câu khác thường nhưng rất đúng trọng tâm.
Mặt Trần Mạch đúng là vô cùng dày, sau khi nghe câu nói của DK mặt anh họ không đổi sắc, thậm chí còn cười rất khoái chí nữa: "Ồ, điều này chứng tỏ bọn mình có tướng vợ chồng chứ sao!"
Đúng là Trần Mạch mới dám nói điều này, nói điêu mà cũng có thể nói như đó là điều hiển nhiên vậy.
Chỉ ngồi uống rượu xuông thì không thích lắm, vì vậy Trần Mạch đề nghị mọi người lên trên tầng hát karaoke. Tầng hai quán của Trần Mạch là KTV.
"Quả Quả muốn nghe bài nào? Anh sẽ hát cho em nghe." Trần Mạch vừa chọn bài vừa hỏi mình.
Trần Mạch đưa ra gợi ý nhưng mọi người đều không ai để ý.
Nói thật mình chưa từng nghe Trần Mạch hát bao giờ, vì vậy không khỏi tò mò, lên tiếng: "Tùy anh, chỉ cần anh hát là được." Mình thì không có khiếu về khoản hát hò.
Khi Trần Mạch cất tiếng hát làm mình hết sức bất ngờ, mình bị giọng hát ngọt ngào của anh họ làm điên đảo. Mặc dù anh họ chọn toàn nhạc vàng nhưng anh hát rất hay, so với băng gốc có khi còn dễ nghe hơn, điều này càng làm mình tự ti và xấu hổ.
"Không thể phủ nhận hắn ta hát rất khá." Ryan cũng phải lên tiếng thừa nhận dù không cam tâm tình nguyện.
Chị Lolo hát rất hay, chị ấy khá là trâu, hát liền một lúc mấy bài liền. Điều bất ngờ nữa là phó tổng hát cũng rất hay, người đàn ông này có rất nhiều điều khiến người khác phải kinh ngạc.
Ryan cũng gia nhập vào hàng ngũ, thật làm người ta được mở rộng tầm mắt. Không ngờ phó tổng giám đốc cũng rất thích hát karaoke nha.
Chỉ có DK là trông giống như có đánh ch.ết cũng không chịu cầm mic hát.
"Trước kia khi còn học đại học bọn họ tập hợp lại lập ra một ban nhạc," DK ngồi ở bên cạnh mình, vừa cười vừa nhớ lại, "Trần Mạch là hát chính, LOLO là tay trống, Ryan là tay ghi-ta, Hiên thì chọn Bass, tuy không qua trường lớp nào nhưng ban nhạc cũng khá nổi tiếng trong trường."
Hồi đấy Lolo đã sớm làm vợ, làm mẹ rồi, còn mang con trai đi học đại học, đứa bé rất kháu khỉnh lại thông mình hơn người.
Thật đáng ngưỡng mộ nha, những người xung quanh mình đều không phải là người nha, toàn thiên tài cả!
"Vậy còn anh?" Mình hỏi DK.
Anh ta chỉ nhìn mình nhưng không nói gì. Mình hiểu, nhất định là anh ta mù âm nhạc giống mình.
Mình gật đầu với anh ta, tỏ ý là hiểu nguyên nhân.
"Quả Quả, em cũng tới đây hát một bài đi." Trần Mạch rất nhiệt tình đi đến chỗ mình, đem mic nhét vào tay mình.
Đối mặt với sự mong chờ của mọi người, mình thực sự không có dũng khí mà mở miệng từ chối, đây là bọn họ tự nguyện để mình hành hạ đôi tai nha, dù sao mặt mình cũng đủ dày, không biết trái tim yếu ớt của bọn họ có thể chịu nổi không đây.
Dưới đòi hỏi của mình, Trần Mạch chọn cho mình bài “con rồng cháu rồng”, mình đúng là người yêu nước, quyết định bài hát tiếp theo là bài “nghĩa dũng khúc quân hành”.
Khi Trần Quả cất tiếng hát. . . . . . bọn họ không có đủ dũng khí để nghe hết bài hát dù nói chỉ dài hơn ba phút.
Nhìn thấy mọi người ai cũng hoảng sợ, mình cầm míc lên mặt: "Hay là em hát bài “thấp thỏm” mọi người thấy thế nào?"
Không ai trả lời, bọn họ gạt nước mắt, hợp sức đến cướp míc trên tay mình.
"Quả Quả à, đã mười mấy năm rồi mà giọng hát của em vẫn thảm họa như vậy sao? Chẳng lẽ em không thể chọn được đúng tông giọng sao?" Trần Mạch vỗ ngực cho đỡ sợ, không nhịn được phải thốt lên.
"Mười mấy năm?" Cuối cùng thì đôi tai của phó tổng cũng tóm được từ then chốt, "Hai người đã quen nhau từ mười mấy năm trước rồi hả?"
Câu hỏi của phó tổng giám đốc đã làm cho mọi người im lặng lắng nghe chân tướng sự việc.
Trần Mạch và mình liếc nhìn nhau, anh họ kéo tay mình cười đến mức khiến người khác muốn xông vào đánh cho bầm dập, sau đó giới thiệu lại mối quan hệ của anh em mình: "Ha ha ha, thật ra thì Trần Quả là em họ mình, họ hàng ba đời đấy. Chẳng lẽ mấy người không để ý là bọn mình đều mang họ Trần sao?"
Người nào đó già mồm át lẽ phải, lại còn tặng thêm cho mọi người thêm một câu "Mấy người thật đại ngốc" kèm theo điệu cười khiến người khác muốn sôi tiết.